Sở Hân Luật bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng đến cực điểm, tàn nhẫn như vậy, nhưng lại có một tia vui vẻ, giọng nói càng giống như ma mị, quyến rũ, nhẹ nhàng phun ra:
“Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ không thể để cô chết được. ”
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, cô gần như có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ, suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bên tai anh ta lại vang lên một giọng nói mị hoặc lại vô cùng đáng sợ:
“So với việc để tự cô chết đi, tôi lại càng thích thú hơn… để cô sống không bằng chết, nếm lấy mùi vị đó, vô cùng sảng khoái đi!”
“Tên điên này, đồ biếи ŧɦái!” - Quý Tiểu Nhiễm giận dữ nhìn anh chằm chằm, trong mắt xẹt qua một tia quật cường cùng thù hận.
“Ưm ...” - Giây tiếp theo, môi cô bị sức nóng của người đàn ông kia hung hăng chặn lại.
Tất cả sự tức giận, bất bình, phản kháng của cô đều bị anh ta khoá lại trong miệng, cuối cùng chỉ có thể biến thành âm thanh nghẹn ngào, run rẩy.
Quần áo bị xé toạc, sự mềm mại trên người cô bị anh ta dùng sức tra tấn gần như tan nát.
Quý Tiểu Nhiễm không kìm được, đau đớn rên lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Tôi hận anh, tôi hận anh!” - Cô thống khổ hét lên.
Giọng anh ta vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn:
“Đau đớn đến không muốn sống sao Quý Tiểu Nhiễm, nhớ kỹ cảm giác này, đây chỉ là khởi đầu thôi! Còn nhiều loại thống khổ còn lại phía sau, cô từ từ mà trải nghiệm nó đi!”
Cô gào lên trong đau đớn, âm thanh xuyên qua lớp không khí đang cô đọng.
………
Quý Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm lên trần nhà, vô cùng trống rỗng.
Cô ấy không quan tâm đến đêm hay ngày.
Từ khi tỉnh dậy, cứ mở to hai mắt như thế, thỉnh thoảng chớp chớp mắt vì khô khốc, giống như một con búp bê gốm sứ, không có chút hơi thở của sự sống.
Ở bên cạnh cô, vẫn là người đàn ông tàn độc đã hành hạ cô suốt đêm qua.
Sở Hân Luật vẫn đang ngủ, quay lưng về phía cô, hô hấp cực kỳ nóng bỏng.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh của anh ta.
Sự oán hận trong mắt phát ra càng lúc càng đậm, từng làn sương hơi nước mông lung hiện lên cùng khí tức tuyệt vọng.
Trong lòng, hận thù bay lượn mấy vòng.
Ma xui quỷ khiến Quý Tiểu Nhiễm nâng cơ thể bầm dập, tím tái của mình lên, đôi tay mảnh khảnh, nắm lấy cánh tay của anh ta, từ từ cúi đầu xuống, hé đôi môi tái nhợt rồi hung hăng cắn vào bả vai anh ta.
Cô càng lúc càng dùng sức, cắt nát hết vùng da trên bả vai, răng đâm vào trong cơ thể anh ta.
Hận ý của lòng căm thù đã sai khiến cô nếm mùi máu tanh không thể dừng lại được.
Trong giấc ngủ, Sở Hân Luật cảm thấy đau nhói trên vai, mờ mịt mở mắt ra.
Anh hơi quay đầu lại, nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm đang cắn vào vai mình.
“Đàng hoàng chút đi!” – Môi anh ta có chút tái nhợt, nhàn nhạt mở miệng, giống như đang khiển trách một đứa trẻ, giống như Quý Tiểu Nhiễm không phải đang cắn anh ta, mà chỉ là đang nằm trên người anh ta vậy.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm nhảy dựng lên vì đau đớn, nhưng bộ dáng của anh, tựa như không hề cảm thấy đau.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi từ hốc mắt của Quý Tiểu Nhiễm rớt trên vai anh, máu từ miệng cô chảy ra, nhỏ xuống làn da trên vai anh, hòa thành một cùng những giọt nước mắt cay đắng.
Sở Hân Luật khẽ cau mày, giống như bị mất kiên nhẫn, vươn tay muốn đẩy Quý Tiểu Nhiễm ra, sau đó xoay người, đột ngột nắm lấy cổ tay cô, nghiêm giọng nói:
“Cô muốn chết sao?”
Trên vai đau nhói, làm anh ta có chút bực bội.
Quý Tiểu Nhiễm phẫn nộ nhìn chằm chằm, môi cô dính đầy máu của anh.
Cô trông giống như quỷ nữ ma cà rồng, nhưng cô lại không có chút lực sát thương nào.
Sở Hân Luật khẽ đảo mắt, liếc nhìn qua vết cắn trên vai, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Anh bóp chặt cằm Quý Tiểu Nhiễm, ánh mắt hướng về phía cô như một thanh kiếm sắc bén, hai đôi môi tàn nhẫn dính vào nhau:
“Cắn tôi một cái, cô có thể giải toả thù hận sao?”
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, vẻ mặt không còn gì lưu luyến.
Chỉ cắn một cái, làm sao có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng, cô muốn cắn chết anh!
Đột nhiên, anh hôn lên đôi môi đẫm máu của cô.
Mùi máu tà độc lan tràn, cuộn trào trong miệng hai người họ.
Quý Tiểu Nhiễm suýt ngất đi vì bị hôn lên!
Răng anh dùng sức cắn nát môi cô.
“Ừm ...” - Quý Tiểu Nhiễm đau đớn nức nở, lông mày cau lại, chịu đựng cơn đau.
Máu của hai người hòa vào nhau, tạo thành một mùi vị mơ hồ.
Sở Hân Luật nếm thử, anh mỉm cười thoả mãn.
Anh buông lỏng môi cô, nhéo cằm cô, lạnh lùng nói đầy ngạo mạn:
“Máu của tôi, mùi vị thế nào?”
Trên môi Quý Tiểu Nhiễm, vết máu vốn dĩ thuộc về người đàn ông kia đã bị nụ hôn của anh ta dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng vào lúc này, máu đang chảy ra lại là của chính cô, bờ môi bị cắn nát.
Cô quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy anh ta, cảm giác đau đớn trên môi cũng khiến cô chết lặng đi.
Anh cưỡng bức cô quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
“Nhìn tôi!”
Quý Tiểu Nhiễm cố chấp nhắm mắt lại.
Sự phản kháng của cô dường như không khơi dậy được sự bực bội của anh, ngược lại còn nói một cách tinh nghịch:
“Quý Tiểu Nhiễm, cô cắn tôi một cái, không có cách nào giải toả thù hận việc tôi đem cô nhốt ở trong này, hàng đêm tra tấn, tôi cũng giống như vậy, đều không thể giải toả!”
Đột nhiên, cô mở mắt ra, vì câu nói của cùng của anh ta.
Đôi môi run run, cô khẽ nói, giọng hơi bối rối:
“Tại sao lại ghét tôi? Tôi đã làm gì khiến anh ghét tôi như vậy?”
“Không nhớ sao? Hình như cô chưa bao giờ đem chuyện đó để trong lòng.” - Ánh mắt anh ta còn lãnh đạm hơn trước, giọng nói xen lẫn sự tàn nhẫn sâu hơn:
“Nếu đã như vậy, thì cô phải trả giá gấp đôi!”
Lòng Quý Tiểu Nhiễm như tro tàn, cô nói một cách thờ ơ:
“Sở Hân Luật , vậy thì anh cũng sẽ phải trả giá cho sự vu khống của bản thân, phải trả giả đắt!”
“Vu khống?”- Khoé miệng Sở Hân Luật cong lên, lạnh lùng nói:
“Có phải là vu khống hay không, từ từ cô sẽ biết thôi.”
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, nhịp tim của cô rất đáng sợ, cho dù cô cố thuyết phục bản thân, vẫn như cũ, bản năng của cô vẫn tự run rẩy cùng tuyệt vọng.
Trước mắt là ác quỷ, sao có thể không sợ?
Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình nóng khủng khϊếp, thì ra tên kia đã đè chặt cô lại.
Cô dịch người ra khỏi thân thể nóng bức đó, muốn tránh đi, anh ta lại lấn tới, cô sắp bị nhiệt độ cơ thể anh ta thiêu thành tro bụi rồi.
Tại sao lại nóng như vậy? Đây không phải là nhiệt độ của người bình thường!
Lúc Quý Tiểu Nhiễm quay đầu đối diện với ánh mắt rực lửa của người đàn ông kia, trái tim cô chợt run lên. Hầu như mọi lỗ chân lông đều bị ngọn lửa của đó đánh tới, xuyên qua dây thần kinh và máu của cô, khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng cô.
Cô đẩy mạnh l*иg ngực của anh ta ra, khó khăn nói:
“Anh… thả tôi ra!”
Cô rất sợ, sợ người đàn ông này sẽ thật sự xé nát cô trong giây tiếp theo! Đôi mắt anh ta cứ nóng rực như thế, lại sâu thẳm như thế, thêm thân người lại toả nhiệt cực lớn, tựa như một cục sắt nóng vừa mới vớt ra khỏi lửa, muốn đem cô thiêu đốt tan trụi!