Để tìm cơ hội trốn đi, Quý Tiểu Nhiễm chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, cố hết sức nhấc cái bàn đem về chỗ cũ.
Không biết cô đã tốn hết bao nhiêu công sức, thở hồng hộc nâng cái bàn trở lại chỗ cũ, ngồi dưới đất, mồ hôi nhễ nhại.
Người hầu qua lại bàn tán xì xào, như thể đang nói về cô.
Quý Tiểu Nhiễm mặc kệ, đứng dậy khỏi mặt đất, cô tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một lát, mặc kệ Lưu Mẫn nói gì.
Tuy nhiên, vừa muốn đi, liền nghe thấy hai cô nữ hầu nói chuyện:
“Một lát phải đi ra ngoài mua lên nguyên liệu nấu ăn, bà nhớ đem danh sách theo kỹ lưỡng nha.”
“Tui biết rồi, đợi một lát, tui đi chuẩn bị.”
Nghe lời của hai người kia, trong mắt Quý Tiểu Nhiễm loé lên một vòng tinh quang sáng chói.
Cô lập tức phủi phủi lớp bụi trên người, rồi đi tìm Lưu Mẫn.
...
“Cái gì, cô muốn cùng đi mua đồ với họ sao?” - Lưu Mẫn nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới của Quý Tiểu Nhiễm, ánh mắt đầy khinh thường.
Quý Tiểu Nhiễm rất bình tĩnh, nói:
“Không sai, tôi có thể đi theo phụ họ xách đồ, coi như tôi là trâu bò đem ra sử dụng cũng không khác mấy.”
Lưu Mẫn ôm nghi ngờ, cười lạnh:
“Mua đồ là chuyện lớn, cô cho rằng tôi sẽ để cho cô đi sao?”
Quý Tiểu Nhiễm cười nhạt, tự tin nói:
“Lưu Mẫn, trước đó tôi đã thấy cô lấy một số đồ bạc trong bếp nhét vào túi, tình cờ lúc đó tôi bấm điện thoại quay lại cảnh đó ah!”
Cô đang nói bừa, cô không hề được dùng điện thoại, chỉ là cố hù doạ Lưu Mẫn kia thôi.
Lưu Mẫn lại có tật giật mình cho nên tin lời cô.
“Cô…” – Cả khuôn mặt cô ả dần dần tái đi.
“Sao? Tôi được đi cùng họ rồi chứ?” – Quý Tiểu Nhiễm bình tĩnh hỏi lại.
“Được rồi, tôi đồng ý, Quý Tiểu Nhiễm, cô phải nhớ cho kỹ, không được giở trò với tôi, nếu không…” - Lưu Mẫn sắc bén nhìn chằm chằm về phía cô, lộ ra vẻ cảnh cáo.
“Yên tâm, tôi sẽ không giở trò.” - Quý Tiểu Nhiễm nói xong liền xoay người rời đi.
Cô cùng hai người nữ hầu kia lái xe ra ngoài mua nguyên liệu.
...
Quý Tiểu Nhiễm bỏ chạy.
Trong lúc mua sắm ở trung tâm thương mại, thừa dịp đám người kia không để ý, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi cô đâu!
Lưu Mẫn nhận được tin tức, gần như nổi điên!
Mặc dù trong lòng sợ hãi vô cùng, nhưng cũng phải cố gắng gọi điện báo cho Sở Hân Luật.
Lưu Mẫn không biết Sở Hân Luật tức giận đến cỡ nào, lúc cô nói cho anh ta biết tin, một câu cũng không hỏi đến, trực tiếp cúp điện thoại.
Quý Tiểu Nhiễm cảm thấy rằng cuối cùng cũng đã được tự do.
Cô ngay lập tức trở về căn phòng cho thuê của mình, lấy thẻ ngân hàng, tiền bạc cùng vài bộ quần áo, muốn rời đi.
Cô phải trốn khỏi nơi này, thoát được tay Sở Hân Luật, có lẽ một thời gian sau tên đó cũng sẽ mất đi hứng thú với cô, cũng sẽ không thèm làm cô khó xử nữa.
Quý Tiểu Nhiễm xách ba lô, chuẩn bị chạy trốn.
Ba lô vừa đeo trên lưng, cửa phòng đã truyền đến tiếng đập cửa dữ dội:
“Mở cửa!”
Nguy rồi, là bọn họ đuổi tới rồi sao? Thế nào lại nhanh như vậy chứ?
Quý Tiểu Nhiễm sợ hãi, hoảng loạn.
Tuyệt đối không thể bị bắt lại!
Cô vội vàng đến bên cửa sổ, mở ra nhìn xuống, đây là tầng hai, nếu leo xuống bằng ống nước chắc cũng không sao.
Nhất định phải cược một phen.
Quý Tiểu Nhiễm mang túi trên lưng, lập tức quay ra ngoài cửa sổ.
Cô bị mắc chứng sợ độ cao, nhưng trong cơn khủng hoảng này, không có nỗi sợ độ cao nào có thể ngăn cản lối thoát cuối cùng của cô được.
Quý Tiểu Nhiễm không biết dũng khí của mình đến từ đâu, cô đã thực sự làm được điều mà hơn hai mươi năm qua chưa bao giờ dám làm.
Cô ấy đã leo xuống từ tầng hai!
Còn cách mặt đất một khoảng, Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đẩu nhìn lên, bóng dáng của vài người đàn ông đã xuất hiện bên cửa sổ, một trong số bọn họ chỉ vào cô, giận dữ nói:
“Dừng lại!”
Dừng mới lạ!
Quý Tiểu Nhiễm nhảy thẳng xuống!
Phù một tiếng, cô ngã lăn quay xuống nền bê tông cứng, xương cốt giống như vỡ vụn.
Biết mình không sao, cô nén cơn đau, điên cuồng bỏ chạy, nhất định phải liều mạng chạy!
Dọc đường đi, cô đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cuối cùng, không nhìn thấy ai đuổi theo cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn sức lực, ngồi trên băng ghế cách khu nước sâu không xa, định nghỉ ngơi một chút, cô thực sự đã hết sức chạy nữa rồi.
“Sở Hân Luật, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cái đồ biếи ŧɦái!”
Nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô như lửa đốt, nhưng lại không có cách nào phát tiết!
Cô bị người đàn ông đó hủy hoại không còn một chút gì, chỉ còn lại bản mặt này để đối diện với Thiên Hàn ca ca…
Quý Tiểu Nhiễm cúi đầu, hai mắt tối sầm lại, lất phất có vài điểm sáng bé nhỏ trong đáy mắt, cuối cùng không kìm được, nức nở.
Cô chỉ nghỉ ngơi hai phút, sau đó liền tỉnh táo lại, muốn rời đi.
Nơi này không thích hợp ở lâu.
Quý Tiểu Nhiễm vừa đứng dậy, ngẩng đầu lên, trời đất liền mù mịt ngay trước mắt!!!!
Người đàn ông đó ... Không biết đã đứng trước mặt cô từ lúc nào ...
Sở Hân Luật, anh ta đang đứng cách cô chưa đầy hai mươi mét, hơi dựa người vào gốc cây, hai tay đút túi quần tây, khuôn mặt lại nở một nụ cười đầy ý vị.
Sắc mặt Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên tái nhợt, tim như sấm rền, sợ tới mức lùi về sau vài bước suýt nữa té ngã, phản ứng kịp thời liền co cẳng bỏ chạy!
Cô cùng Sở Hân Luật giống như chơi trò mèo vờn chuột!
Hiện tại, cô là con chuột tuyệt vọng, liều mạng muốn thoát khỏi Sở Hân Luật, con mèo độc ác đang muốn cắn xé cô thành trăm mảnh.
Tên đàn ông đáng chết, sao lại tìm được cô nhanh như vậy!
Quý Tiểu Nhiễm hết hồn, quay lại thì thấy Sở Hân Luật đã biến mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên có thêm mấy thủ hạ của Sở Hân Luật chặn lại trước mặt cô, ngăn cản.
Đừng ...
Quý Tiểu Nhiễm lùi lại, đầu lưỡi run rẩy!
Cô quay đầu lại, bỏ chạy theo hướng ngược lại, chạy về hướng mà cô vừa rời đi.
Không được bao lâu, lại bị Sở Hân Luật cản đường, như đúng hẹn lại đến, đợi cô ở phía trước.
Cách cô một khoảng, không thấy rõ nét mặt của anh ta là gì, nhưng khí tức bao quanh anh ta, cũng đủ làm cho toàn thân cô như bị sét đánh muốn bất tỉnh.
Nhìn lại vừa qua, sự áp bức mà anh ta dành cho cô thật quá sức chịu đựng.
Quý Tiểu Nhiễm không thể tháo chạy nữa, cô đã bị bao vây.
Cô ... không thể trốn thoát ...
Sở Hân Luật từng bước tiến về phía cô, mỗi bước lại gần, như thể đang dẫm lên trái tim mong manh, cứng đầu của cô vậy.
Nhìn thấy sự ngông cuồng trong mắt người đàn ông kia đang đến gần, Quý Tiểu Nhiễm gần như muốn sụp đổ, cô tháo ba lô trên lưng xuống, hung hăng ném mạnh đến chỗ người Sở Hân Luật.
Thân mình Sở Hân Luật hơi cong lên, dễ dàng tránh được cái ba lô mà cô ném qua.
Bịch một tiếng, chiếc ba lô rơi trên mặt đất, Quý Tiểu Nhiễm dường như không còn gì gửi gắm nữa, lấy hết sức, từng bước lùi về phía sau.
Trong lòng cô tuyệt vọng vô cùng, phía sau là cái gì, cô cũng không thèm để ý nữa.
Biển cảnh báo bắt mắt bên cạnh, có ghi nội dung:
“Khu vực nước sâu, nguy hiểm, giữ khoảng cách, cấm bơi lội.”
Quý Tiểu Nhiễm lùi về phía sau từng bước một, đầu óc choáng váng, nhưng bên tai vẫn nghe rõ giọng của người đàn ông kia, sảng khoái cùng cáu kỉnh nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, mau đứng lại đó cho tôi!”