Quý Tiểu Nhiễm đã chịu đựng sự kích động muốn đá Sở Hân Luật đến chết trong lòng, cô người, đổ mì ra khỏi nồi, đem đến bên cạnh Sở Hân Luật, đặt xuống, lạnh lùng nói:
“Xong rồi, anh ăn đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, định rời đi.
“Dừng lại!” Sở Hân Luật mở miệng, gọi cô lại.
Quý Tiểu Nhiễm dừng bước, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi cho cô đi chưa?” Không khí yên lặng bị âm thanh thờ ơ kia làm đông cứng như băng.
Quý Tiểu Nhiễm sững người, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, cô tiện tay kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh ta.
Sở Hân Luật cầm nĩa bắt đầu ăn mì, Quý Tiểu Nhiễm vô ý nhìn, cúi đầu, lặng lẽ xoa xoa cổ tay đau nhức vừa mới bị xô ngã.
Trên tay vẫn còn quấn băng gạc, vết thương bị Trần Nhược Y chắn chân vấp té hôm nay. Do làm vỡ bát, bị cắt trúng tay, cô không xử lý sạch sẽ chỉ lấy băng gạc bọc lại một chút.
Sở Hân Luật chỉ cắn một miếng, sau đó dừng lại, cau mày hỏi:
“Khả năng nấu nướng của cô là học từ phế vật, dùng để nấu cho chó ăn sao?”
“Anh…” Quý Tiểu Nhiễm không thể nói nên lời.
Khả năng nấu nướng của cô, Thiên Hàn ca ca vẫn luôn khen ngợi không ngớt, chỉ khi đến chỗ Sở Hân Luật kia, thì thành cho chó ăn, muốn mắng người sao!
Cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không phục, lạnh lùng nói:
“Ồ, đúng vậy ah, là cho chó ăn, anh cũng ăn một miếng rồi còn gì.”
“Còn dám mạnh miệng với tôi sao?” m thanh kia mặc dù hết phân nửa là giận dữ nổi nóng, nhưng người nghe lại cảm thấy phát rét.
Quý Tiểu Nhiễm không trả lời, không phải là cô không dám lớn tiếng với anh ta, mà là vô cùng lười nhác cùng anh ta nói nhảm.
Soạt một tiếng, Sở Hân Luật đem tô mì đẩy lên trước mặt Quý Tiểu nhiễm, nói:
“Nếu là cho chó ăn, vậy cô ăn hết đi.”
Quý Tiểu Nhiễm cắn răng, cầm bát mì trực tiếp đưa lên miệng, bỏ qua sự bỏng rát phía trong, ăn hết như thể đang vô cùng tức giận.
Sở Hân Luật lạnh lùng liếc cô một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức quay đầu hỏi:
“Chuyện của Thiên Hàn ca ca, anh đã giải quyết xong chưa? Nếu đã hứa với tôi, thì không được nuốt lời!”
Nếu như không phải vì Thiên Hàn ca ca, cô cũng không nhẫn nại để tên đàn ông này hành hạ hết lần này đến lần khác.
lại nói: "Anh đã giải quyết xong chuyện của Anh Thiên Sơn chưa? Anh đã hứa với em rồi, không thể thất hứa!"
Sở Hân Luật không trả lời, lạnh lùng nói:
“Ăn xong trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, cởϊ qυầи áo nằm trên giường chờ tôi!”
Quý Tiểu Nhiễm oan uổn không thôi, tức tối quay đi, không nhìn đến anh ta nữa.
Sau khi Sở Hân Luật rời đi, Quý Tiểu Nhiễm cầm cái tô trên tay, nước mắt lưng tròng, đem từng ngụm mì nuốt xuống.
Ăn xong, cô bắt đầu dọn dẹp, rửa sạch mọi thứ.
Mỗi động tác đều giống như nhấn nút làm chậm.
Nhưng dù chậm thế nào, sau nửa giờ vẫn phải giày vò khốn khổ lên lầu.
Có thể trốn được ngày mười lăm, nhưng vẫn không thể trốn khỏi Sở Hân Luật.
Cô thở dài một hơi, lên lầu trở về phòng.
Cô nghĩ Sở Hân Luật sẽ ở trong phòng, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có đèn sáng.
Vì Thiên Hàn ca ca, cô sẽ không để ý đến những chuyện này.
Quý Tiểu Nhiễm lao vào phòng tắm, một lúc sau có một tia nước bắn tung tóe.
………
Sau khi tắm xong, Quý Tiểu Nhiễm nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Giống như phi tần thời xưa đang chờ đợi hoàng đế thị tẩm vậy!
Cô đang đợi Sở Hân Luật, thế nhưng đã đợi hơn cả tiếng đồng hồ, anh ta vẫn không xuất hiện.
Cô nằm trên giường, càng ngày càng buồn ngủ, bất giác ngủ thϊếp đi!
Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ lòng bàn tay.
Aizz…
Cô hít một hơi, đột ngột mở mắt.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Hân Luật đang ngồi ở đầu giường, nắm cổ tay cô, còn tay kia cầm một cái kẹp, chọc vào lòng bàn tay cô.
“Anh… anh đang làm cái gì vậy?” Quý Tiểu Nhiễm từ trên giường bật dậy, lòng bàn tay giống như đang bị lăng trì (hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu).
Mà tên Sở Hân Luật kia lại tiếp tục “hành hạ” lòng bàn tay cô, không thể cử động.
“Đừng lộn xộn!” Anh ta hét lên, tiếp tục dùng cây kẹp chọt chọt vào vết thương trong bàn tay cô!!!
“Đau quá! Anh buông tôi ra chưa, cái đồ biếи ŧɦái này!” Quý Tiểu Nhiễm nghiến răng, gân xanh trên trán phồng lên vì đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra.
Lòng bàn tay cô vốn dĩ bị mảnh vỡ cái chén nhỏ đâm trúng, cô vẫn chưa xử lý kịp, mà cái người đàn ông này lại đang giày vò vết thương của cô, đúng là mùi vị khó chịu!
“Nếu không cần cái tay này nữa, vậy chặt đi, hay sao?” Giọng anh ta lạnh băng như trời đông, còn có địch ý mạnh mẽ.
Quý Tiểu Nhiễm nghe vậy, tê hết cả da đầu, cô run rẩy nói:
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Đừng nói nhảm!” Anh ấn mạnh vào tay cô, sau đó lấy ra một chiếc tăm bông trong hộp nhỏ bên cạnh, lấy một ít thuốc, bôi lên vết thương trên lòng bàn tay Quý Tiểu Nhiễm.
Quý Tiểu Nhiễm lúc này mới phát hiện ra đây là một hộp sơ cứu y tế, có nhiều loại thuốc điều trị vết thương, còn có băng gạc và dụng cụ khác.
Người đàn ông này đang làm cái gì vậy?
Cô nhìn kỹ hơn, thấy Sở Hân Luật đang bôi thuốc lên vết thương cho cô.
Tiện tay, đặt chiếc kẹp gắp trên tủ giường, qua ánh đèn phía trên, cô thấy bên trên cây kẹp, còn có vài mảnh bát sứ nhỏ. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Thì ra anh ta đang giúp cô nhặt những mảnh vỡ cắm sâu trong vết thương gắp ra ngoài, giúp cô xử lý vết thương.
Đây là… ảo giác sao?
Quý Tiểu Nhiễm không tưởng tượng nổi nhìn Sở Hân Luật.
Trong lúc đầu óc cô đang đi lang thang, người đàn ông này lườm cô một cái, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, dùng tăm bông hung hăng ấn vào vết thương của cô!
“A!” Từng lỗ chân lông của Quý Tiểu Nhiễm đau đớn run rẩy lên!
“Cô đúng là ngu xuẩn, tay cô suýt chút là bị nhiễm trùng rồi. Nếu không kịp thời xử lý, đầu óc cô còn đang ngâm nước, hay là bị lợn ăn mất rồi?” Lời nói của anh ta khinh bỉ cùng châm chọc.
Quý Tiểu Nhiễm đau đến gan ruột, lập tức phản bác:
“Đừng có nói chuyện không đâu. Tôi làm sao xử lý được, trong cái nhà này, ngay cả người hầu tôi cũng không bằng, làm gì có tư cách xử lý vết thương?”
“Đừng kiếm cớ cho sự kém cỏi của mình.”
Anh nói nhẹ một câu cũng làm cho Quý Tiểu Nhiễm nghẹn không nói được lời nào.
Bạo chúa chính là bạo chúa, sao có thể dịu dàng được!
Còn lại xử lý vết thương cho mình, Quý Tiểu Nhiễm nghĩ, chắc anh ta bị mắc chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế !
(Rối loạn ám ảnh cưỡng chế *: Viết tắc là OCD, là một bệnh rối loạn tâm thần liên quan đến cách suy nghĩ và hành vi. Dễ cảm thấy lo âu, sợ hãi khi thấy những thứ xung quanh không được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp và thứ tự định sẵn… nói ngắn gọn là vậy ^^)
“A!” Anh lại cố ý dùng tăm bông nhấn vào lòng bàn tay cô, dường như cố ý làm cô bị đau.
“Anh có thể nhẹ một chút được không?” - Cô hơi khó chịu.
“Cô nghĩ cô là ai? Còn muốn tôi giống bác sĩ chuyên nghiệp đi hầu hạ cô sao?”
Đột nhiên anh ta hất tay cô sang một bên:
“Dùng băng gạc quấn lại, tôi còn phải cởϊ áσ ngủ trước.”
Nói xong, liền đem băng gạc ném sang cho Quý Tiểu Nhiễm, sau đó đóng hộp thuốc lại, đặt sang một bên, bắt đầu cởϊ áσ ngủ của mình.
Biết anh ta muốn làm gì, Quý Tiểu Nhiễm hoảng sợ, lại có chút bối rối, bắt đầu quấn băng gạc vào lòng bàn tay mình.
Cô quấn loạn xạ, dùng răng buộc chặt lại nút thắt cuối, còn chưa kịp cuộn phần còn lại, thân thể người đàn ông kia đã nhào tới, đem áo ngủ trên người cô tháo ra, ném xuống đất, rồi hôn lên.