Chương 20: Cô Cảm Thấy Tôi Muốn Bỏ Đói Cô Sao

Nhưng cả anh cũng lật người qua lại, vẫn không ngủ được, cảm thấy khô rát cùng nóng bức.

Anh bước đến phòng của Quý Tiểu Nhiễm, mở cửa bước vào.

Trong phòng không mở đèn, một mảng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. Sở Hân Luật bước vào trong, tự mình cởi bỏ áo ngủ trên người xuống, thuần thục tiến đến bên giường, đưa tay sờ lên chỗ thường ngày người kia đang nằm.

Thế nhưng, bên trên đều trống không!

Sở Hân Luật mở đèn lên mới phát hiện cô không có ở đây!

Anh bị chụp hụt, trong lòng khó chịu, lập tức đem áo ngủ vừa cởi ra mặc vào, ra khỏi phòng.

Bóng đêm đen kịt, ngôi biệt thự tĩnh mịch, bỗng nhiên vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy cấp.

Tất cả mọi người cùng bảo vệ nghe được âm thanh đó, vội bò từ trên giường dậy, hoang mang rối loạn mặc quần áo tử tế, rồi chạy ra ngoài xem xét.

Đèn báo động trong biệt thự vang lên inh ỏi, âm thanh sắc bén, vô cùng chói tai.

Trong đại sảnh, Sở Hân Luật đang ngồi trên ghế salon, im lặng đến đáng sợ.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?” Bảo vệ cùng người hầu hỏi.

“Quý Tiểu Nhiễm đâu?” Sở Hân Luật hỏi.

“Cô ấy không ở đây sao?” Người hầu kinh ngạc hỏi.

Sở Hân Luật ngẩng đầu, lửa giận đầy trong mắt, nói: “Tôi đang hỏi các người đó!”

Tất cả mọi người đều cúi gầm mặt, không dám nói lời nào.

Sắc mặt Sở Hân Luật hết sức khó coi, vừa muốn bùng nổ. Bỗng nhiên, một giọng nữ truyền đến:

“Sao lại có tiếng chuông cảnh báo vậy? Có chuyện gì sao? Cháy nhà hả?”

Vừa rồi Quý Tiểu Nhiễm đang lục lọi đồ ăn, đột nhiên nghe âm thanh vang lên, cô bị dọa đến mức chạy vọt từ phòng bếp ra ngoài, lúc này mới thấy tất cả mọi người đang đứng trong đại sảnh.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?

Đám người kia vừa nhìn thấy cô, ai nấy cũng đều thở dài một tiếng.

Nhưng Quý Tiểu Nhiễm nói cũng không sai, thật sự là cháy rồi. Chỉ là “lửa” này cũng không phải lửa bình thường, mà là lửa giận của thiếu gia.

Sở Hân Luật liếc nhìn Quý Tiểu Nhiễm, sau đó phất phất tay:

“Lui xuống hết đi.”

Tất cả bọn họ như trút được gánh nặng, lần lượt từng người từng người một rời đi.

Hơn nửa đêm, ai cũng bị hù toát hết mồ hôi lạnh, tỉnh cả ngủ.

Lúc này, trên tay Quý Tiểu Nhiễm còn vừa cầm một cái bánh mì, vừa thấy mờ mịt.

Sở Hân Luật từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới trước mặt, nhìn bánh mì trong tay cô, lạnh băng hỏi:

“Cô chạy đi đâu vậy?”

“Tôi… tôi đi phòng bếp.” Quý Tiểu Nhiễm thành thật trả lời.

“Đi phòng bếp làm cái gì?” Giọng Sở Hân Luật còn mang theo một tầng lửa giận nhàn nhạt.

Quý Tiểu Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng:

“Tôi… tôi đói… cho nên…”

“Cô là quỷ chết đói sao? Nửa đêm lại chạy xuống bếp tìm đồ ăn?”Sở Hân Luật dường như rất bực tức, anh còn tưởng cô bỏ trốn.

Quý Tiểu Nhiễm vô cùng oan ức, cũng rất phẫn nộ, cuối cùng lên tiếng:

“Nếu như anh muốn tra tấn tôi thì cũng phải cho tôi ăn no chứ. Nếu tôi bị bỏ đói chết, làm sao anh tra tấn được? Cả ngày nay tôi đã không được ăn gì rồi!”

Thời gian ngắn vừa trôi qua thôi, cô đã phải chịu đựng vô số điều oan khuất rồi. Cuộc sống của cô đột nhiên phát sinh biến cố, hết thảy mọi thứ hoàn mỹ đều bị xé nát, đều trở nên hèn mọn, thống khổ cùng cực.

“Cả ngày không được ăn gì? Đần độn hả, sao không đi ăn?” Sở Hân Luật hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô cũng không thấy cảm kích, hỏi lại:

“Chẳng lẽ đó không phải là ý của anh sao?”

Nghe câu hỏi của Quý Tiểu Nhiễm, Sở Hân Luật liền hiểu ra mọi chuyện.

Xem ra, cô cũng bị làm khó không ít.

Anh lãnh khốc nói:

“Quý Tiểu Nhiễm, cô cảm thấy tôi muốn bỏ đói cô sao? Cô nói không sai, tôi còn phải dùng cái mạng của cô để hành hạ cô nữa, sao lại có thể để cô chết đói được!”

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Không reup dưới mọi hình thức!