“Không, Luật, em không hiểu… Chẳng lẽ anh không có nhu cầu sao?” Cô ta vẫn nghĩ không thông, tất nhiên, Sở Hân Luật vì sự tình của mười năm trước, mà đem cô ta nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mà… Anh vẫn không đυ.ng đến cô ta. Mỗi lần cô ta lột sạch quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng luôn bày ra dáng vẻ không hứng thú.
Chẳng lẽ, cái phương tiện kia của anh có vấn đề sao? Nhưng cô ta lại không thấy như vậy…
“Được rồi, anh về trước đây, đừng nháo nữa.” Anh vỗ vỗ nhẹ gương mặt cô ta rồi đẩy ra, xoay người bước đi.
“Luật, em yêu anh!” Trần Nhược Y nhìn theo bóng lưng mê người kia, trong mắt tràn đầy si mê.
Anh dừng lại một chút, sau đó vẫn nhấc chân bước đi, một chữ cũng không đáp lại.
----------
Lúc Sở Hân Luật về đến thì trời cũng đã khuya, Quý Tiểu Nhiễm vẫn đang đợi anh ta.
Không phải cô một mực muốn đợi, bởi vì những người hầu khác đều đã đi nghỉ. Nhất định phải có một người ở chờ anh về, cho nên, không nghi ngờ gì nữa, cô đành bị ở lại.
Quý Tiểu Nhiễm đứng trước cổng, thân thể gầy yếu có chút bất ổn, tựa lưng trên tường mới có thể chống đỡ được.
Cô vừa mệt vừa đói lại vừa buồn ngủ.
Lúc Sở Hân Luật bước tới trước mặt cô, Quý Tiểu Nhiễm còn cúi đầu, đang chợp mắt một chút, thỉnh thoảng xoa xoa chóp mũi vì ngứa.
“Quý Tiểu Nhiễm.” Sở Hân Luật gọi cô, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ.
Dường như Quý Tiểu Nhiễm không nghe thấy, cô ngáp một cái.
Cô đứng đấy, nhưng là đang đứng ngủ.
“Quý Tiểu Nhiễm!” Sở Hân Luật lại gọi cô thêm tiếng nữa.
Lần này cô dường như có nghe thấy, mơ mơ màng màng, lập tức ngẩng đầu, theo bản năng gọi
:
“Thiên Hàn ca ca, là anh à!”
Bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt, giật nảy mình, liên tục lùi lại, nhưng phía sau cô là bức tường, cũng chỉ có thể dán cả người vào mặt tường lạnh buốt, mở to hai mắt nhìn anh.
Thiên Hàn ca ca?
Sắt mặt Sở Hân Luật lạnh lùng, càng lúc càng khó coi.
Quý Tiểu Nhiễm nghi hoặc, bị đông cứng đến run cầm cập, người đàn ông này, mùa hè ở cạnh anh ta chắc không cần bật điều hoà đâu, bởi anh ta có khác gì cái máy lạnh di động chứ!
Cô nuốt nước miếng một cái, nói:
“Thiếu gia… anh mau đi nghỉ đi, tôi đi tắt đèn.”
Cô nói nhưng giọng điệu không có chút khí lực, cả người cứ ỉu xìu.
Nhìn thấy cô như nửa sống nửa chết, Sở Hân Luật cảm thấy buồn bực, anh định mở miệng nói gì nhưng cuối cùng lại không nói, nhanh chóng bước đi.
Sau khi anh rời đi, Quý Tiểu Nhiễm cũng bước đến, tắt hết đèn lớn trong biệt thự.
Xong việc, cô men theo ánh đèn chỉ thị nhấp nháy, cũng mò về đến phòng mình.
Đây là nơi cô bị Sở Hân Luật đưa tới, nên cô chỉ có thể ở trong này. Lần đầu tiên của cô, cũng mất đi ở đây.
Quý Tiểu Nhiễm ngồi trên giường, trong lòng vô cùng thất vọng, vô cùng thống khổ, lại nghĩ đến chuyện kia, cô nắm lấy tóc mình, bực bội khó chịu, không nhịn được bật khóc.
Chỉ là khóc một lát, rồi lau nước mắt trên mặt đi, cởi hết trang phục hầu gái bẩn thỉu trên người xuống, đi vào trong tắm rửa.
Tắm xong, cô đem quần áo bận để lại gọn gàng rồi mới ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Rõ ràng rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ liền được.
Bởi vì hiện tại cô rất đói!
Cả ngày đều không được ăn gì, trong lúc ăn cơm cũng không ai quan tâm xem cô có đói bụng không, có muốn ăn gì không.
Những người giúp việc kia đều xa lánh cô.
Nằm trên giường lăn lộn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được đói khát, cô đành lén ra khỏi phòng, hướng đến chỗ bếp đi xuống.
Nếu không tìm được gì ăn, ngày mai chắc chắn không đứng dậy nổi.
Sở Hân Luật về đến phòng mình, vừa tắm xong, cũng đang định đi nghỉ.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới mọi hình thức!