Chương 11: Ném đi như rác rưởi!

Nhìn Quý Tiểu Nhiễm đang suy sụp, trong mắt Sở Hân Luật hiện ra một tia lạnh lùng cùng mâu thuẫn:

“Khóc cái gì mà khóc!”

Tiếng khóc của cô khiến anh cảm thấy khó chịu.

Quý Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, sự oán hận trong mắt cô càng lúc càng đậm, cô khàn giọng hỏi:

“Khi nào anh mới chịu cứu Thiên Hàn ca ca?”

Sở dĩ cô nhẫn nhịn như vậy, tất cả đều là vì cứu Tần Thiên Hàn.

Sở Hân Luật đã hứa là sẽ cứu Thiên Hàn ca ca, nếu như anh ta dám nuốt lời, cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ!

“Trong đầu cô đều là Thiên Hàn ca ca thôi sao?” Bỗng nhiên anh ta xông đến trước mặt, nắm chặt quần áo cô, tức giận nói:

“Muốn tôi cứu cậu ta, cô phải nghe lời. Nếu không, tôi không cam đoan sẽ phát sinh ra cái gì đâu!”

“Tôi đã nghe lời đủ rồi!” Quý Tiểu Nhiễm cố nén giọng, nhưng trong lòng lửa giận đang thiêu đốt, hai tay gắt gao bám chặt tấm khăn trải giường, mạch máu trên mu bàn tay phồng lên như sắp nổ tung.

“Vẫn chưa đủ!” Sở Hân Luật cười lạnh, ánh mắt tà độc cùng mị hoặc.

Anh khẽ rủ mắt xuống, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào chỗ mềm mại trên cơ thể cô, dùng ngón tay cái lướt qua.

Cảm giác giống như có dòng điện chạy qua làm cho Quý Tiểu Nhiễm khẽ rùng mình, thân thể khẽ co rút lại, theo bản năng có chút kháng cự, ánh mắt lại càng muốn loại trừ Sở Hân Luật.

Người phụ nữ trước mắt đang cố chống lại anh, trong lòng anh liền cảm thấy bất mãn, một ngọn lửa vô hình bốc lên, thân thể cao lớn hừng lực lửa đỏ, đột ngột lao về phía Quý Tiểu Nhiễm!

“A!” Cô bị đẩy ngã nhào trên giường, nhịn không được hét lên.

Hai tay bị anh hung hăng kéo lên trên, ép sát đỉnh đầu.

m thanh nóng bỏng kia lại truyền đến:

“Không biết tốt xấu!”

Cúi đầu thô bạo hôn lên môi cô, không chút thương tiếc mà gặm cắn!

“Ưm…” Quý Tiểu Nhiễm thống khổ, nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt lặng lẽ chậm rãi rơi trên khóe mắt.

“Không cho phép cô khóc!” Một tay bóp chặt cằm cô, anh lên giọng gắt gỏng!

Quý Tiểu Nhiễm dốc sức cắn lại, nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt tràn đầy oán hận!

“Đáng chết!” Anh thấp giọng chửi mắng, đột ngột xé toạc váy của cô ra.

Anh không hề tỏ ra một chút thương tiếc, tựa như một con dã thú đang điên cuồng, mất đi kiểm soát, mặc sức mà trút giận.

Chờ khi Quý Tiểu Nhiễm tỉnh dậy một lần nữa thì đã là ngày hôm sau.

Trên giường chỉ còn lại mình cô, khăn trải giường xốc xếch, quần áo vương vãi khắp nơi, trong khí còn thoang thoảng mùi vị hoan ái.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Không reup dưới bất kỳ hình thức nào!