Đêm tối đen như mực, mưa to như trút nước, sấm chớp vang rền giữa màn đêm.
Mưa cứ rơi, một thiếu nữ gầy yếu đang điên cuồng chạy về phía trước.
Những hạt mưa to như hạt đậu đánh vào mặt khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô gái vẫn cứ liều mạng bỏ chạy.
Két…
Một tiếng phanh gấp gáp, dồn dập từ chiếc ô tô sang trọng màu đen truyền đến.
Quý Tiểu Nhiễm sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng không cẩn thận ngửa người té nhào xuống đất, cả cơ thể lấm lem toàn nước bùn.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.
Bộ âu phục thẳng tắp kết hợp với khí chất phi phàm hòa cùng màn đêm u tối, lại đặc biệt chói mắt.
Anh đứng dưới chiếc ô màu đen, đôi giày da đắt tiền giẫm vào trong mưa, từng bước từng bước đến gần Quý Tiểu Nhiễm.
Quý Tiểu Nhiễm liên tục lùi lại, giọng nói run rẩy:
“Anh là ai? Nơi này… nơi này là đâu?”
Cô không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, chỉ biết rằng người đàn ông này luôn một mực đi theo cô, giống như một bóng ma, quỷ mị, khiến cô nghẹt thở, muốn sụp đổ.
Vì là bóng tối nên cô không thể nào nhìn rõ mặt của người đối diện, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng đây là một người đàn ông vô cùng đáng sợ, anh hệt như quỷ Satan đến từ địa ngục.
“Xin chào, Quý đại tiểu thư!” Anh cong khóe miệng lên, tà ác mà quỷ dị.
“Anh gọi tôi là gì?” Quý Tiểu Nhiễm ngạc nhiên.
Mười năm rồi, trong suốt mười năm qua không có ai gọi cô là “Quý đại tiểu thư” nữa.
“Đã nhiều năm như rồi, xem ra cô vẫn không ra làm sao.” Giọng nói của anh cực kỳ êm tai nhưng cũng đầy sát khí.
“Rốt cuộc anh là ai? Anh biết tôi sao?” Quý Tiểu Nhiễm khó khăn đứng lên, hai tay run lẩy rẩy, quần áo sớm đã ướt sũng.
Anh không trả lời Quý Tiểu Nhiễm, cứ từng bước từng bước đến gần cô.
Dáng người cao lớn, cân đối cực kỳ hoàn hảo, nhưng trong mắt Quý Tiểu Nhiễm, anh ta tựa như ma quỷ!
“Không… không được qua đây.” Quý Tiểu Nhiễm sợ hãi, trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, lại gặp phải người đàn ông như vậy thật sự là nguy hiểm chí mạng!
Người đàn ông đó ẩn dưới chiếc ô màu đen to lớn, không ngừng tiến đến gần cô.
Hương vị độc nhất vô nhị thuộc về anh hòa cùng màn mưa, thấm vào chóp mũi Quý Tiểu Nhiễm.
“Rốt cuộc …. anh là ai…?” Quý Tiểu Nhiễm luôn cảm thấy dường như trước đây cô đã từng quen biết người đàn ông này, thế nhưng… lại cảm thấy rất đỗi xa lạ.
Quý Tiểu Nhiễm bị ép đến độ không thể lùi thêm được nữa, từng chút lùi đến khu vực nước sâu cách đó không xa.
Cô quay lại nhìn, ngay lập tức dừng lại, sợ hãi hét lên:
“Không được qua đây!”
Nhưng anh ta lại không để ý đến lời nói của cô, vẫn trạng thái tiến tới như cũ.
“Anh là ai? Mau trả lời đi!”
Quý Tiểu Nhiễm sụp đổ hét lớn, mưa vẫn cứ rơi nặng hạt, không ngừng cọ rửa lên khuôn mặt của cô, thanh âm cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Trong bóng tối mờ mịt, cô dường như nhìn thấy anh ta đang cười, cười đến đáng sợ.
“Tôn quý mỹ lệ, Quý đại tiểu thư, hãy nhớ kỹ thời khắc này, chào mừng cô đến với Địa Ngục mà tôi đã tạo ra vì cô!” Người đàn ông đó đã đứng trước mặt cô, khoảng cách hai người gần trong gang tấc. Đột nhiên anh ta đưa tay ra, đẩy cô rơi thẳng vào khu vực nước sâu kia!
"Bùm" một tiếng, bọt nước màu đen bắn lên tung toé!
Quý Tiểu Nhiễm bị anh ta đẩy xuống dưới, không ngừng giãy giụa trong nước!
Mong muốn sinh tồn đặc biệt mãnh liệt, cô dốc toàn lực muốn bơi ra khỏi mặt nước, nhưng cảm giác người mình càng lúc càng thấy nặng…
Mệt mỏi, rất mệt mỏi…
Cuối cùng, anh ta là ai?
Thân ảnh cao quý kia đứng bên bờ, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang chìm dần vào trong đáy nước, ánh mắt anh ta hiện ra loáng thoáng vài tia u buồn mờ nhạt:
“Quý Tiểu Nhiễm, tôi sẽ không để cô chết. Vẫn còn nhiều thời gian. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
…
“Cứu với… cứu với… A!” Thét lên một trận, Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên mở mắt.
“Tiểu Nhiễm, đừng sợ.” Tần Thiên Hàn cầm lấy tay cô.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Yêu cầu không reup dưới bất kỳ hình thức nào.