Cả người được buông thả lỏng, Cám khẽ thở ra một tiếng.
Yêu? Nàng có yêu hắn hay không?
Nàng thực sự yêu người này hay cũng giống như Đương Kim hoàng thượng trước kia? Lại một lần nữa ảo tưởng về thứ cảm xúc mơ hồ đó. Cám đã phạm sai lầm một lần, mù quáng một lần, tuyệt đối không muốn lặp lại điều đó một lần nữa.
Cám bước đi, bỏ mặc người phía sau, bỏ mặc mọi thứ đã trải qua. Mẹ chết, không chỉ khiến nàng ta đau đớn, mà còn khiến Cám nhận ra một điều, bản thân dù thế nào cũng không thể thay đổi quá khứ. Kết cục cuối cùng của nàng vẫn chỉ là cái chết trong đau đớn. Nhưng kiếp đó, nàng chết đi cũng chẳng có ai khóc than, chẳng ai đau đớn. Suy cho cung cái chết của chính Cám sẽ không ảnh hưởng tới bất kì ai.
Còn giờ, nếu nàng quay đầu lại, vậy thì khi nàng chết, người đó sẽ ra sao ?
Cám bỏ đi, không phải vì ghen tuông, không phải vì sợ bản thân bị phản bội. Cám bỏ đi, vì nàng ta sợ, sợ người đó sẽ đau đớn, sẽ người đó khỏi sở vì nàng. Nếu như vậy, thà rằng đẩy người đó đến cho người con gái kia, vậy chí ít người đó sẽ chẳng phải chịu đau đớn đó. Không phải Thiên buông thả Cám, mà chính là Cám thả tự do cho Thiên.
Cám cứ vậy bước ra khỏi cánh cửa nhà chính của Vương Phủ. Nàng tiếp tục bước đi, tiếp tục đi thẳng tới cổng lớn của Vương Phủ. Ngày hôm nay, Cám bước ra khỏi cánh cửa này, nàng ta chẳng còn là người của Mộ Dung gia, chẳng còn là vợ của Mộ Dung Thiên, nàng sẽ lại quay trở về làm con Cám của ngày xưa, một kẻ không có động lực sống, một cái xác vật vờ vô định. Phía sau lưng bỗng chốc vang lên tiếng hét lớn của người đó.
Mộ Dung Thiên giây phút Cám bước ra khỏi nhà chính trái tim đau đớn như hàng vạn mũi tên đâm trúng. Bầu trời tối sầm xuống giống như tâm trạng của hắn ta ngay lúc này, những cơn giông gió nỏi lên như vũ bão. Mộ Dung Thiên quay người đi ra phía bàn trà vừa chậm dãi lại có phần run rẩy, bàn tay giơ lên với lấy chén trà xanh trên mặt bàn. Chén trà vừa nhấc lên, bên ngoài trời lại phát ra tiếng
"Đùng" một cái rất to. Tiếng sấm đó như hồi chuông thức tỉnh, chén trà được nhấc lên lại liền đặt xuống mặt bàn. Thiên chạy ra khỏi nhà chính, hắn cứ vậy mà chạy đuổi theo Cám. Chạy tới gần cổng lớn, liền dừng lại hét lớn.
- Lục Tử Đình!Phía sau phát lên âm thanh, Cám chợt dừng lại. Tại sao lại dừng lại? Đáng lẽ nàng lên đi tiếp cơ chứ! Tại sao? Không phải là vì bản thân nàng thực sự vẫn lưu luyến không muốn đi hay sao? Chẳng phải, nàng không muốn ảnh hưởng người đó hay sao? Cớ gì lại dừng lại?
-
dù bây giờ, em có dời đi, mong em vẫn nhớ sẽ luôn có một người thật lòng thật dạ mà yêu em. Cánh cổng lớn của Vương Phủ vẫn luôn luôn mở cửa đợi em trở về. Anh sẽ luôn đợi em trở về!Cám nhíu mày, cắn lấy môi dưới, hai mắt và mũi đỏ hoe. Tay nắm chặt lấy váy. Nàng ta gượng gạo đưa chân phải ra trước, bước thêm một bước.
-
Tạm biệt em ... Lục Tử Đình. Hẹn gặp lại.Chín chữ này, Mộ Dung Thiên không còn nói lớn nữa mà chỉ lẩm nhẩm trong lòng.
Cơn mưa rào đột nhiên đổ xuống. Cám ngẩng đầu lên nhìn trời, để cho những hạt mưa rơi ướt đẫm cả khuôn mặt, bàn chân trái ra trước lại hạ xuống bên cạnh chân phải.
Ích kỉ.
Cả đời Cám hai kiếp trôi qua, chưa bao giờ thực sự hưởng được bốn chữ "hạnh phúc vẹn toàn ", vậy lần này, nàng muốn thử, thực sự muốn có được thử qua. Biết rằng đó thật ích kỉ, nhưng nàng muốn có, muốn thử qua điều đó .
Cám quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thiên. Cả người bấy giờ đã ướt sũng vì mưa. Thiên ngẩng đầu lên, cũng lại nhìn Cám, nhìn nụ cười trên khóe môi nàng. Cám bước thật nhanh. Nàng ôm chặt lấy Thiên rồi bật khóc.
-
em yêu anh! em thực sự yêu anh! em xin lỗi Thiên, em xin lỗi! Thiên mở to hai mắt, hai tay theo phả xạ hơi giơ lên, sau đó cũng hạ xuống đặt lên Cám. Thiên ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ trong lòng. Xung quanh vẫn là các hạt rơi lã chã không ngừng, những giọt nước mắt của Cám cũng hòa vào trong hạt mưa mà rơi xuống đất.
Thiên cúi đầu xuống, hôn lên khắp khuôn mặt Cám. Đúng vậy là khắp khuôn mặt, chỉ trừ một chỗ, môi. Vốn là định đưa Cám vào trong sau đó mới tiếp tục hắn lại chẳng ngờ tới việc Cám tự mình nhón chân lên rồi giơ tay lên kéo hắn xuống mà hôn thẳng vào môi hắn. Không chút ngại ngùng, không chút e dè, từng động tác đều rất chuẩn xác. Thiên ban đầu ngạc nhiên sau đó cũng kéo eo Cám sát lại người mình rồi hòa với Cám.
Đêm hôm đó, hai người họ quấn chặt lấy nhau, dây dưa không ngừng. Cám cuối cùng đã thực sự trở thành vợ của Mộ Dung Thiên Mộ Dung quận vương.
Sáng hôm sau, trận mưa qua đi, cây cối càng trở lên xanh tươi, không khí thì trong lành mát mẻ, Cám vừa tình dậy đã thấy gười nằm bên cạnh chăm chú nhìn mình lại xấu hổ mà giấu mặt vào chăn. Thiên mỉm cười, lại thò tay vào chăn, luồn qua eo Cám mà kéo người nàng sát chặt lại người hắn, thuận tiện mà ôm lấy.
Có lẽ hôm qua trời mưa lớn nên phu nhân với tam tiểu thư không trở về tối qua, bữa sáng hôm nay cuối cùng chỉ có hai người họ. Sau bữa sáng, Thiên sang thư phòng đọc sách, Cám rảnh rỗi không có việc gì làm cũng theo Thiên, rốt cục cũng chẳng thay đổi gì. Thiên thấy Cám chán nản liền kéo Cám sang căn phòng cũ của hắn, bây giờ đã trở thành phòng để đồ của hắn. Cám ngỡ ngàng nhìn một vòng quanh phòng, toàn là những đồ vật kì lạ, tới nhưng quyển sách trong căn phòng này cũng không chẳng bình thường, chữ viết đều rất kì quặc, chưa từng nhìn thấy. Đó giờ, Cám là kẻ ít học nhưng cũng có đọc qua chữ, cơ mà tuyệt đối chỉ đọc qua chữ Hán, chưa từng nhìn thấy loại chữ kì dị này.
-
cái này nghĩa là gì vậy anh? - đó là tiếng Pháp.- Pháp sao ? Pháp là gì vậy?- đó là một đất nước Phương Tây. Trước kia, anh từng ở bên đó. - vậy sao. - ừ, mấy đồ này đều là đồ ở bên đó mà bên này không có anh sưu tập được rồi đem về đây.- cái này có phải giống cái anh cho em lúc em gặp anh trên núi không? Cám cầm lấy vật hình chữ nhật bằng thiếc nhỏ trên mặt bàn.
-
đúng là nó. Em vẫn nhớ sao? - không những nhớ mà em vẫn giữ nó, quý như vậy sao nỡ đem bỏ chứ? Thiên buột miện mà mỉm cười, quay sang thấy Cám đang cầm quyển sổ lớn màu nâu. Toan can lại thì thấy nàng ta đang giở sổ ra xem. Cám nhìn vào quyển sổ vẽ đầy hình những cô cái tóc vàng tóc nâu liền đen mặt quay ra hỏi.
-
gì đây anh? Thiên cứng họng, chưa kịp phát ra âm thanh gì thì ở ngoài gười hầu hớt hải chạy vào thông báo. Người trong cung xông thẳng vào phủ đòi bắt người.
Mà người họ muốn bắt lại chính là Cám.