Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tấm, Tấm thẫn thờ một lúc.

Rất lâu sau mới cất giọng yếu ớt:

"Thần, Thần khát nước. Cầu Người lấy cho thần cốc nước."

Nếu như Tích Chu nghe câu này, hẳn là nó bỏ bà Tấm chết khát rồi chạy vào Bar cùng tập thể lớp 5A quẩy nát sàn ngay và luôn!

Thế nhưng nhà Vua và Tích Chu không có cùng ông bà nội ngoại nào sất! Không có liên quan!

Đức vua nghe xong chạy thục mạng đi tìm nước.

Còn chàng Tấm, không rảnh chạy ra ngoài, vớ ngay chai Sting dâu ngay trên bàn, tu ừng ựng, hết nửa chai rồi mới ngưng.

"Khà..." - Một tiếng thật thỏa mãn, mắt chàng líu ra líu díu vô tình nhìn phải HSD(Hạn sử dụng) in trên bao bì.

Chàng nghẹn họng, yếu hầu đẩy lên xuống,cánh môi run run.

Cái con lợn gợϊ ȶìиᏂ gì đây: [HSD: 6/9/6969].

Nhìn bên dưới HSD là dòng chữ rất nhỏ: [Có cái con lợn ấy! Tin người Vô Cùng Luôn!].

Tiếp ở dưới có dòng nhỏ nữa, kí©h thí©ɧ thị giác chàng:

[Thật ra đây là sản phẩm tích trữ từ hàng uống thừa chắt lọc lại, đã hết hạn 10 năm về trước.

Ahihi đồ ngốc này nữa!!!

Thân ái.

Méo yêu thương <3.]

....

.........

........... "Choang."

Chai Sting thủy tinh rơi xuống, va chạm thân mật với nền gạch, kết quả nát tan tành. Tấm, hai chân khép lại run rẩy, chàng mặt biến hóa đủ thứ màu, sợ hãi đưa tay đè ngực trái, ngụm Sting chưa kịp nuốt bị đẩy phụt ra.

Vâng, hệt như chọc tiết vịt, máu đỏ phọt ngang 2 mét!

"Hự." - Chàng bất lực khụy xuống.

Ngay lúc này, nhà vua hồng hộc chạy đến, tính giơ chân đạp văng cửa, mà quên, sớm đã bị ngài làm mất lâu rồi!

Thôi kệ đi! Mang gáo dừa đựng đầy nước đi đến.

"TẤMMMMMMM!!!!"

Nhà vua kinh hãi thét tên chàng Tấm! Nhà vua không tin vào mắt mình nữa rồi!!!

Bày ra trước mặt ngài là hình ảnh Tấm nằm ôm bụng quằn quại, giữa vũng.... máu tươi!! Máu đấy. Thứ nước màu đỏ kia với vệt đỏ trên khóe miệng Tấm chính là cùng một màu rồi còn gì!

Là máu! Xem! Khắp y phục chàng cũng bê bết máu! Chuyện gì đã xảy ra khi nhà vua rời đi???

Hay...là Tấm cố ý? Tấm đuổi nhà vua đi! Để làm gì! Để lén lút tự sát! Để chấm dứt nỗi khổ đau dằn vặt đang nhấn chìm Tấm? Để chọn lấy lối thoát cho riêng mình???

Mặc kệ!

Nhà vua sợ hãi cố giữ chặt Tấm đang quằn quại lăn bò lê lết như con giun kia.

Tim vua đau dồn dập theo từng cơn.

"Tấm, nói ta biết tâm tư thực sự của ngươi. Ta sẽ nghe!"

"Hự a... Ọe..." - Tấm nôn ra chất lỏng màu đỏ mà ai-cũng-biết-là-thứ-gì chắc là trừ-nhà-vua-không-biết!

Dạ dày chàng hiện tại như bị ngàn con kiến đi giày cao gót dẫm lên!!! Ôi mẹ ơi!! Có biết đâu! Thằng thái y kia nó tàng trữ cái thứ rác phẩm trong nhà làm gì hả hả??????

Để hạ độc ai? Hạ độc bệnh nhân đúng không??

Ôi mẹ ơi đau vãi hà!!!

Tấm đau! Quá đau! Khóc luôn rồi!!!

"Tấm..." - Khóe mắt chưa kịp khô lệ mặn, giờ lại dậm thêm màu đỏ, nhà vua tiếp tục khóc.

Trái tim bị bóp nghẹn phát đau khiến vua khóc.

Dạ dày thắt lại quặn đau khiến Tấm khóc.

Vua khóc, Tấm khóc.Hai con người, không, là hai người đàn ông đang khóc.

Trời kia thấu không?

Không!

Không cần!

Tấm ứ cần đứa nào thấu đâu!!

Vận lên sức mạnh siêu nhiên, bản năng sinh tồn trỗi dậy trong Tấm, chỉ là thiếu phân đoạn bay lên không trung mặc quần sịp bên ngoài quần dài bên trong để cho thiên hạ biết mình biến thành siêu nhân thôi!

Tấm vùng ra khỏi vòng tay nhà vua, tức tốc chạy đi.

Thật nhọ là nhà vua cũng rất nhanh túm lấy chân áo dài thướt tha của chàng kéo lại.

"Rầm."

Tiếp là.

"Bủm."

..... Nhà vua không quá 1s, bất tỉnh tại chỗ vì bị nhiễm độc. Khí độc quá nồng. Nhà vua đã thua!

Just a loser!

Tấm, Tấm... Tấm muốn tự sát aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!

Nát hình tượng rồi còn đâu nữa ta ơi! Thôi xong!

Kệ đi! Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép!

[Phàm là chuyện đại sự trong thiên hạ! Phải ỉ* xong mới tính tiếp được!] - Tào Tháo.

Chàng bật dậy, tức tốc phi vào wc giải quyết nỗi buồn thầm kín.

___________________

Khi nhà vua tỉnh lại cũng là lúc Tấm hành sự xong, ba người trên một bàn ăn.

Chờ đã.

Sao lại là ba?

Điểm danh nào!

Nhà vua có! Tấm có! Heo lợn so lonely, biếи ŧɦái, CDSHT có. Ha! Đủ 3 người.

"Tấm, ngươi nên ăn rau xanh tốt cho tiê---"

"Hahaha tạ ơn bệ hạ đã quan tâm."

"Tấm, ăn thêm cái này, tốt cho tiêu h---"

"Hahaha, bệ hạ hãy để thần tự nhiên."

"Tấm, hãy uống canh rau dền, tốt cho h---"

Nước rau dển có màu gì?

Sting làm nên lịch sử có màu gì?

"Bệ hạ! Hãy hiểu cho thần!"

Vậy là nhà vua thôi cũng không nói nhiều nữa.

"Mình buồn vì t(r)im mình đao, mình bùn vì ai thấu đao." - Thái y ca lên câu hát thật hợp phong cảnh.

Và ngay sau đó bị ăn một chưởng từ nhà vua, dính tường bất tỉnh.

Tấm thấy thế, không có bộc lộ gì cả, cảm thấy cơm ngon hơn hẳn.

Mà, ngược đãi người già cũng không tốt..

Ngó ra sau tính hỏi han thì, đập vào mắt là lão già mới đó dính tường mà giờ đã bò dậy lôi ra đống qυầи ɭóŧ của thiếu nam nào đó ra ngắm.

Kệ. Méo yêu thương!

Ăn xong, Tấm xoa xoa cái bụng tròn tròn, nghĩ lại sự việc ban nãy, da gà da bò nổi cả lên!! Chà sát hai cánh tay.

"Tấm, ngươi lạnh sao?"

Nhà vua ấn cần khoác lên vai chàng tấm áo mỏng.

"Thần..." - Ngước lên nhìn trăng khuyết, Tấm ngập ngừng -"Bệ hạ, sắp tới giỗ cha... phận làm con, thần thực sự muốn quay về thắp lấy nén hương để tỏ lòng biết ơn công lao sinh thành, dưỡng dục của cha. Cha thần ấy, hồi ông còn sống đã dạy thần câu này, đến ngày hôm nay, nó vẫn in sâu trong tâm trí thần."

"Câu gì?"

"Tin người cho lắm, ngu thì chết, tội tình gì đâu. Đẹp trai khoai to, không lo chết đói."

"Quả nhiên phụ thân ngươi cũng thật thâm sâu."

Tấm suýt nữa thì há miệng cười vào mặt thằng vua?? Chế ra đấy bố?? Bố tin thật luôn hả???

Sao dễ tin người vô cùng luôn thế bố??

Âm yếm ôm eo Tấm từ sau, giọng nhà vua khàn khàn.

"Ta sẽ lại ân chuẩn ngươi quay về. Và ta chỉ mong ngươi cho ta một câu ước hẹn."

Mắt chàng mở to....

Hả??? Dễ dàng thế thôi sao?? Chàng còn nghĩ!! Sẽ tổ chức biểu tình mới mong lay chuyển được cơ đấy!!

"Vâng?"

"Xong xuôi, hãy quay về bên ta."

Ân cần đặt chiếc hôn lên mái tóc suôn mượt diệu kì của Tấm, giọng ngài càng trầm hơn.

"Ta tin ngươi, Tấm à."

Gió khuya giữa đêm lạnh vi vu thổi.

Tim chàng, bỗng thổn thức xôn xao.

______ _____________
« Chương TrướcChương Tiếp »