Chương 1: Lee Bona

Thời tiết đã se lạnh vì mùa đông đến, cơ thể Lee Bona lạnh đến nỗi run bần bật, ngoài chiếc áo ấm cũ ra cô còn chẳng có một cái khăn mỏng để giữ ấm cổ. Nhìn xấp tờ rơi trên tay cô cảm thấy tủi thân vô cùng, đôi mắt chợt long lanh ngấn lệ.

Tại sao cô phải khổ như vậy chứ? Ông trời thật không công bằng mà! Tuổi 19 là cái tuổi đáng ra cô phải vô lo vô nghĩ, được vui chơi với bạn bè cùng trang lứa và được sống hạnh phúc bên gia đình của mình nhưng cô không thể.

Trước đây gia đình Lee Bona thật sự rất hạnh phúc, lúc nào cũng vui vẻ cho đến một ngày. Mẹ cô phát hiện ba cô nɠɵạı ŧìиɧ thì gia đình cô cũng tan vỡ từ đây. Mẹ cô đã mất vì cơn đau tim ập đến do quá sốc, bà không ngờ người đàn ông mà bà yêu thương nhất, được cho là mẫu mực của gia đình lại nhẫn tâm làm chuyện trái với luân thường đạo lý đến như vậy.

Sau tan lễ của mẹ, cô đã rời khỏi ngôi nhà nhỏ ở khu cư xá ấy, rời khỏi nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm đẹp cùng mẹ, rời khỏi người đàn ông cô hận nhất cuộc đời, người cô từng gọi là "ba".

Ở đất Seoul rộng lớn này, cô thật may mắn khi được anh họ Min Yoongun cho sống nhờ nhà.

Công việc của anh rất bận, không ở nhà nhiều, cô cũng đi làm việc bán thời gian đến tận khuya nên cả hai cũng rất ít khi gặp nhau. Tuy vậy thời gian rảnh cô cũng có nấu cơm, gọi anh về hoặc để phần cho anh. Hai anh em cứ thế sống nương tựa nhau ở cái thủ đô xô bồ này.

Rời khỏi nhà thì chỉ để Lee Bona không gặp mặt ba cô thôi, còn đống nợ ba cô thiếu bọn xã hội đen vì lấy tiền cho người phụ nữ kia thì vẫn còn.

Bỏ ông ấy vẫn không đành nên đành lòng nghỉ học từ năm 14 tuổi, ra đường làm thêm từ sáng sớm đến tối mịt ròng rã suốt năm năm nay nhưng vẫn chưa trả xong.

"Haizz! Tại sao lại phải khiến bản thân cực khổ đến vậy chứ? Có phải mình quá nhân từ với ông ta không? Vì một người phụ nữ mà tôi lại mất tất cả như này sao?"

Tự mình lẩm bẩm xong cô lại cười khổ "Nhưng nếu không trả, bọn chúng đánh ông ta chết mất." Cô ngồi thơ thẩn, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy tiếp tục phát tờ rơi.

Tận 11 giờ đêm mới phát xong xấp tờ rơi dày cộm đó, Lee Bona bước đi hướng về phía nhà anh Yoongun. Nhà cũng khá xa, đi xe buýt thì sẽ mất tiền, tuy không bao nhiêu nhưng cô vẫn lựa chọn đi bộ.

Từ trưa đến giờ cô không có gì vào bụng, lại quên ăn rồi, đầu óc bắt đầu lảo đảo, chóng mặt rồi ngã khụy xuống đường. Trời đã khuya lại còn là mùa đông nên đường rất vắng, chẳng ai thấy cô cả.

Chiếc BMW lao nhanh vun vυ"t trên đường, bên trong là Henry đang cầm tay lái, người ngồi ở dãy ghế sau là Kim Taeyoung.

Anh ngồi trong xe đang rất thư giản nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đất trời mùa đông trên đường về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Vô tình lúc anh liếc mắt nhìn ven đường có bóng dáng một người đang đi bỗng ngã quỵ xuống đất.

Kim Taeyoung không mấy quan tâm, anh không thường xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay có gì đó thôi thúc anh đừng xe lại xem sao.

Đường thì vắng thời tiết về đêm nhiệt độ ngày càng giảm mà có người lại ngất ở đây. Cô gầy gò, nhỏ bé. Chỉ có mình anh thấy cô, nếu không giúp thì cô sẽ chết mất.