Chương 18

Đứa trẻ thứ nhất chích ngừa vaccine phòng bệnh và chủng đậu chết tại nhà, cùng với bố mẹ cậu bé.

Mặt mũi cả nhà tím tái, đôi mắt trợn lớn, lỗ mũi và khóe miệng rỉ máu đen, giống như trước khi chết phải chịu tra tấn địa ngục.

Thủ tướng Wenzel vừa nhận được tin, lập tức cho người phong tỏa hiện trường. Nhưng không hiểu sao tin tức “gia đình chích ngừa bệnh đậu mùa chết thảm, bệnh đậu mùa nguyền rủa người dân” lan rộng, nháy mắt bao phủ toàn Vienna.

“Quái vật! Lời nguyền của quái vật! Sao có thể lấy mủ của động vật chích ngừa cho chúng ta?”

“Nhìn đi! Quả nhiên Hoàng thất phong tỏa tin tức, lừa gạt người dân! Bọn họ còn nói có người âm mưu hãm hại, hừ!”

“Nữ Hoàng vẫn chưa hạ lệnh thiêu gã bác sĩ quái vật kia sao?”

“Nghe nói Nữ Hoàng hạ lệnh thí nghiệm công khai chích ngừa đậu mùa cho hai đứa trẻ còn lại…”

“A, tôi phải đi xem mới được! Nói là tự nguyện, nhưng hai đứa trẻ đó khóc thảm lắm… Có lẽ bố mẹ nhà nó được nhận khoản tiền lớn, đủ để bọn họ đầu thai mấy kiếp. Chỉ tội lũ trẻ.”

“Tôi biết ngay mà! Nữ Hoàng tìm phù thủy tà giáo, nguyền rủa Vienna nhiễm bệnh đậu mùa, đổi lại gia đình Nữ Hoàng sẽ không nhiễm bệnh.”

“Chúa ơi, thật sao? Chẳng lẽ Nữ Hoàng định vứt bỏ chúng ta…”

“Antonia, nhìn bên ngoài đi.” Johanna lo lắng nhìn bên ngoài, đôi tay tái nhợt siết chặt song cửa sổ.

Dân chúng đứng ở quảng trường Heldenplatz cách cung Hofburg không xa, dùng gậy gộc gõ loảng xoảng vào cổng cung điện. Họ lớn tiếng gào thét, mắng chửi bác sĩ Swieten phản bội Hoàng Đế, bán linh hồn cho ma quỷ. Có người nguyền rủa Nữ Hoàng độc ác muốn mạng họ, có người gào khóc cầu xin Chúa cứu họ.

Antonia nhìn cảnh tượng đằng xa, vẻ mặt lạnh lẽo.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ồn muốn chết.” Carolina bất mãn lẩm bẩm, dịch chăn ngồi trước lò sưởi, gò má phiếm hồng.

Bởi vì ôn dịch lan nhanh, nhân viên Hoàng cung bị điều đi. Các đại công tước và nữ đại công tước chia ra mấy tổ, chuyển sang phòng trống không ai ở.

Antonia chủ động xin chung phòng với Johanna, vì thế cô ở cùng chị gái Josepha và Carolina. Josepha xêm xêm tuổi Johanna, ở chung phòng hộ sinh, có chung bảo mẫu và nữ hầu, tình cảm vô cùng thân thiết. Hơn nữa Josepha dịu dàng kiệm lời, không thích nói nhiều.

Antonia sợ lịch sử lặp lại, luôn chú ý đề phòng Johanna nhiễm bệnh đậu mùa, chẳng qua Carolina có phần ồn ào.

...

Nếu nói Nữ Hoàng chỉ bực bội Hoàng Đế khờ khạo không biết xử lý hậu quả, lần này bà thực sự bị âm mưu dơ bẩn núp trong góc tối chọc giận.

Bà là tín đồ trung thành của đạo Thiên Chúa, từ trước tới nay khinh thường mưu hèn kế bẩn.

Quân chủ một nước không bao giờ được phép do dự.

Hoàng Đế Thánh chế La Mã đã ra lệnh, kế hoạch tiêm chủng mở rộng phải thực thi, tuyệt không thể rút về.

Điều này liên quan tới uy nghiêm một quân chủ.

Đối mặt với ý kiến của người dân, Nữ Hoàng ra lệnh.

Hoàng thất công khai thí nghiệm chích ngừa đậu mùa cho hai đứa trẻ tự nguyện tham gia. Bọn họ sẽ chích ngừa đậu mùa trước mặt mọi người, chứng minh cho người dân thấy vaccine không khiến người dân mọc lông hoặc sừng bò.

Chờ lũ trẻ khỏi hẳn, bọn họ sẽ công khai gieo mủ đậu mùa lên người lũ trẻ, chứng thực bọn họ đã miễn dịch bệnh đậu mùa.

Đây là mệnh lệnh của Nữ Hoàng, cũng là nhượng bộ lớn nhất Hoàng quyền có thể dành cho người dân.

“Carolina?” Johanna gọi.

Cô ấy đứng lên, lo lắng nhìn em gái sưởi ấm trước lò sưởi, “Carolina, em mệt à?”

Còn chưa đi được hai bước, cô bé nhỏ hơn Johanna một cái đầu bỗng chặn cô ấy lại, “Đừng lại gần.”

Johanna hoảng sợ, “Antonia, em sao thế?”

Antonia lạnh lùng nhìn Carolina sắc mặt đỏ ửng, mệt mỏi thì thào.

“Chị ấy nhiễm bệnh đậu mùa.”

Antonia thấy vừa rồi Carolina gãi bọc mủ trên tay.

Johanna và Josepha hoảng sợ lùi về sau, suýt nữa kêu thành tiếng.

Điều này không thể trách các cô, dù sao các cô mới hơn mười tuổi. Năm ngoái anh trai các cô chết vì bệnh đậu mùa, khuôn mặt anh ấy chi chít bọc mủ, trông vô cùng đáng sợ.

“Johanna, mang Josepha ra ngoài.” Antonia không quay đầu, “Tìm phu nhân Brands, bảo bà gọi bác sĩ và nữ hầu tới đây. Chỉ mang những người từng nhiễm bệnh đậu mùa tới, nhớ phải đeo khẩu trang.”

Hai cô gái hoảng loạn, theo bản năng nghe lời em gái, không kịp nghĩ tại sao lại răm rắp tuân lệnh Antonia còn nhỏ hơn các cô.

Các cô lảo đảo chạy ra ngoài. Chờ các cô hồi thần, các nữ hầu được huấn luyện kỹ càng đã vào phòng.

“Antonia!” Lúc này các cô mới nhớ ra em gái vẫn ở trong phòng.

“Điện hạ, người mau đi đi!” Nữ hầu nói với Antonia.

Antonia gật đầu, nhìn Carolina sắc mặt ửng hồng, hơi thở phập phồng.

“Choang” một tiếng, mọi người bị dọa nhảy dựng.

“Chúa ơi!” “Sao thế?!” Người hầu hoảng sợ nhìn cửa sổ.

Cửa sổ vỡ toang, dân chúng bên dưới phẫn nộ ném đồ. Một tảng đá bay lên tầng ba, đập trúng cửa sổ.

Mọi người tái mặt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Duy chỉ có công chúa nhỏ không bị âm thanh đinh tai nhức óc dọa sợ.

Cô xoay người, không hề quay đầu, đi ra khỏi phòng.

Lịch sử thay đổi.

Mùa đông kiếp trước, trong Hoàng thất chỉ có Johanna nhiễm bệnh.

Mọi người bó tay chịu chết. Hơn nữa ai cũng sợ hãi, chỉ biết nhốt người bệnh vào phòng nhỏ, dùng dao rạch máu cổ tay và gáy, lấy máu điều trị.

Bốn năm sau Nữ Hoàng Maria Theresa mắc bệnh đậu mùa, tự mình nghiệm chứng phương pháp lấy máu không có kết quả, quyết tâm yêu cầu các con đều phải chủng đậu.

Hiện tại Antonia chứng kiến vaccine phòng bệnh thành công, hy vọng gần ngay trước mắt. Chỉ cần thí nghiệm công khai kết thúc, Nữ Hoàng tự khắc yêu cầu các con chích ngừa. Johanna không chết mùa đông năm nay, bánh răng lịch sử cũng thay đổi.

Nhưng Carolina nhiễm bệnh.

Bức tường cung điện cách trở âm thanh bên ngoài, Antonia lại như nghe thấy tiếng gào thét.

Giờ khắc này ở Vienna, Hoàng Đế xấu hổ, Nữ Hoàng giận dữ. Dù họ coi kháng nghị của dân chúng Vienna là chuyện mất mặt, nhưng không ai nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tới đại cục.

Dù sao ngay cả Quốc Vương Pháp luôn giữ hình tượng xa không với tới cũng thường xuyên chứng kiến cảnh dân chúng vọt vào Versailles biểu tình. Hoàng thất Habsburg nổi tiếng hiền hòa, đây không phải lần đầu tiên họ gặp chuyện này.

Duy chỉ một mình cô đứng giữa đám đông, nhìn thấu ba mươi năm sau có người cố ý khuấy động gió lốc, càn quét toàn Châu Âu.

Gió lốc cắn nuốt vô số tính mạng, cũng phá vỡ cả thế giới.

Antonia trầm tư bước trên hành lang cẩm thạch, nở nụ cười thản nhiên.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất cung Hofburg, tin tức nữ đại công tước nhiễm bệnh đậu mùa vẫn chưa đến tai quân chủ đứng đầu đất nước.

Nữ Hoàng ngồi bên lò sưởi lát đá cẩm thạch đen, lạnh lùng nhìn bản báo cáo.

Tối qua mật thám thân cận của bà trình bản báo cáo lên. Trang đầu tiên vẽ chân dung một cậu bé trẻ tuổi, mái tóc đen xoăn sóng, mắt sâu, vừa nhìn đã biết là người Đông Âu.

Bên dưới viết tên: Nikola Obrenović.

Hồi lâu sau, Nữ Hoàng rời mắt khỏi bản báo cáo, lạnh lùng nói: “Dẫn tới gặp ta.”

...

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày 24 tháng 11 năm 1762, thí nghiệm vaccine phòng bệnh được tổ chức công khai ở quảng trường Maria Theresa.

Bác sĩ Swieten nhìn dòng người huyên náo, lo lắng liếc đội hỏa thương và đội vệ binh, khẩn trương lau mồ hôi.

Tay ông ấy vừa run vừa lạnh, nhưng ông ấy nghiến răng, quyết tâm không lùi bước.

Swieten biết liên hiệp y khoa chửi bới, dân chúng dè bỉu, gọi ông ấy là ác ma. Nhưng ý thức trách nhiệm và lòng kính nghiệp của ông ấy chiến thắng hết thảy.

Swieten tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của vaccine phòng bệnh đậu mùa.

Cho dù chết, ông ấy cũng muốn người dân Vienna tin tưởng mình.

Dựa theo kế hoạch trước đó của Hoàng thất, hai cậu bé lúc trước được tiêm vaccine phòng bệnh đã khỏi bệnh sẽ xuất hiện, chứng minh bản thân không mọc lông hoặc sừng bò.

Sau đó bác sĩ gieo mủ đậu mùa lên tay họ, chứng thực vaccine phòng bệnh đậu mùa có thể ngăn ngừa bệnh dịch.

Mọi người nô nức vây quanh quảng trường, nghiễm nhiên quên mất sự khủng bố của bệnh dịch. Họ muốn nhìn hai đứa trẻ nghe nói đã hóa thành bò.

Nghe nói ngày đầu tiên chích ngừa bệnh đậu mùa, lũ trẻ kêu “ùm bò”. Sang ngày thứ hai, chúng mọc sừng bò. Ngày thứ ba, chân chúng hóa thành chân bò!

Bác sĩ Swieten tức giận nghe mọi người chửi mắng, quyết tâm không nói gì. Chờ thí nghiệm hoàn thành, tất cả mọi người sẽ thấy chích ngừa vĩ đại nhường nào.

“Sao còn chưa tới?” Mọi người chờ lâu, dần mất kiên nhẫn, “Hai đứa bé đâu?”

Bác sĩ Swieten cũng cảm thấy không thích hợp.

Đã mười phút trôi qua, mắt thấy dòng người tụ tập quanh quảng trường càng lúc càng đông, nhưng hai đứa trẻ vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ bọn họ bị lời đồn dọa sợ, chạy trốn suốt đêm?

…Không thể nào. Sau khi gia đình chích ngừa đầu tiên chết oan, Nữ Hoàng đã phái người bảo vệ gia đình hai đứa trẻ tham gia thí nghiệm công khai.

Có thể phòng ngừa kẻ xấu, nhưng không thể phòng ngừa hai gia đình chạy trốn.

Thời gian dần trôi, dòng người vây xem xì xầm bàn tán. Quảng trường tựa bọt nước sôi ùng ục, kêu từng tiếng chói tai.

“Đức giám mục Vane tới!” Đột nhiên có người hô to.

Âm thanh này tựa chốt mở, xung quanh bãi đất trống thí nghiệm công khai im bặt.

Mọi người tự khắc nhường đường, vừa cúi đầu vừa vẽ hình chữ thập trước ngực.

Hồng y giáo chủ mặc áo đỏ và các tín đồ mặc áo đen lại gần đội thị vệ Hoàng gia.

Binh lính khẩn trương nắm chặt súng và kiếm. Bọn họ không thể đối địch với giáo hội, nhưng nếu Đức giám mục tiếp tục tiến lên phía trước…

May mắn ông ta dừng lại.

“Bác sĩ Swieten.” Giọng nói già nua của hồng y giáo chủ vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Đức giám mục Vane.” Swieten bất an, đặt tay trước ngực coi như hành lễ.

“Hai cậu bé sẽ không tới.” Đức giám mục Vane lạnh lùng nói: “Chúng ta đã ngăn cản họ. Chúa trời sẽ bảo vệ họ.”

Mọi người hoảng sợ hít khí.

“Thấy chưa, tôi nói rồi mà! Chắc chắn giáo hội sẽ không để yên… Dù sao đây cũng là hành vi ác ma…” Mọi người châu đầu ghé tai.

Bác sĩ Swieten tái mặt.

Swieten thuyết phục bản thân mặc kệ lời chửi bới. Ông ấy tự tin nói rằng mình không phải lang băm.

Nhưng nếu giáo hội can thiệp hành vi và lời nói của Swieten, ông ấy không biết nên làm gì.

Ngay khi cục diện rơi vào thế bế tắc, đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên: “Xin lỗi bác sĩ, cháu tới chậm.”

Mọi người ngạc nhiên quay đầu, phát hiện không biết cậu nhóc tóc đen thoát khỏi đội thị vệ từ bao giờ, không coi ai ra gì tiến lên.

“Nikola?” Bác sĩ Swieten ngạc nhiên, lập tức hiểu ý, “A, đúng rồi…”

Quả nhiên Nữ Hoàng anh minh đã đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.

Swieten lấy lại dũng khí, cao giọng nói: “Hai tuần trước cậu bé này đã chủng đậu. Tôi rạch vết thương lên tay cậu bé, sau đó gắp mủ dịch đậu mùa…”

“Vớ vẩn!” Một giáo đồ mặc áo choàng đen lớn tiếng ngắt lời: “Cậu bé này mấy tuổi? Bố mẹ nó đâu?”

“…Chết rồi.” Thiếu niên vô cảm đáp.

Mọi người thổn thức.

Người đàn ông mặc áo choàng đen lắc đầu, thở dài nhìn Nikola, ngẩng đầu nói: “Nhân dân Vienna nghe đây! Sao chúng ta có thể để thảm kịch giáng xuống đầu một cô nhi? Hơn nữa đứa bé này không phải người Áo! Khả năng cao nó là nông nô mua từ Đông Âu!”

Khóe miệng Nikola giật giật.

Mọi người phụ họa, “Đúng vậy, sao họ nỡ lòng nào bắt nạt cô nhi…. đến cả nhà còn không có!”

“Không nghi ngờ gì nữa, đây là hành vi của ác ma!”

Có người tinh mắt phát hiện Swieten, chỉ vào ông ấy: “Ông ta ở đây!”

“Mau thiêu lão bác sĩ tà ác!”

“Thiêu lão ta!”

“Không… không…” Bác sĩ Swieten không minh oan thành công, sợ hãi lùi về sau, mồ hôi túa như mưa.

Bốn phương tám hương điên cuồng chửi mắng, giống như ông ấy phản bội Thượng Đế, phản bội giáo lý, là tín đồ ác ma.

“Bác sĩ Swieten.” Đức giám mục Vane đứng giữa đám đông, nhìn bác sĩ Swieten bằng ánh mắt thương hại, giọng nói lại quyết tuyệt: “Chúa đang nhìn từng hành động của ông. Ông phải trả giá vì những hành động tà ác mình gây nên. Linh hồn của ông sẽ trọn đời đày đọa, mãi mãi không được cứu rỗi.”

“Không! Không phải!” Bác sĩ Swieten hoảng loạn: “Tôi không nghĩ ra cách này!”

“Không phải lão?”

“Quân lừa đảo! Đồ chết nhát!” Mọi người rống giận xen lẫn nghi ngờ, “Không phải ông ta thì là ai?”

Đức giám mục Vane trầm tư suy nghĩ. Ông ta khom lưng, áo choàng đỏ tung bay trong gió, hỏi: “Cậu bé, ai nghĩ ra cách này?”

Giáo hội phản đối vaccine chữa bệnh đậu mùa. Nữ Hoàng là tín đồ trung thành của họ, thế nhưng hiện tại lại đứng về phe đối lập…

Điều này khiến hồng y giáo chủ cảm nhận được nguy hiểm. Ông ta phải tìm ra kẻ không sợ thần bên cạnh Nữ Hoàng, bóp chết mối đe dọa tương lai giáo hội ngay từ trong trứng nước.

Bác sĩ Swieten thở dốc, nói năng lộn xộn, “Không… không phải tôi…”

Đương nhiên ông ấy không dám nói ra.

Hiện tại tình hình hỗn loạn, dân chúng cho rằng ông ấy tạo ra vaccine, muốn thiêu cháy ông ấy, ít nhiều vẫn có đội hộ vệ Hoàng gia bảo toàn tính mạng.

Nhưng nếu ông ấy nói ra… Nữ Hoàng sẽ không để ông ấy sống đến ngày mai.

Nikola nhướng mày nhìn đám đông nổi điên, giống như đang thực hiện nghi lễ tà ma.

Người nghĩ ra cách là anh, nhưng anh không ngốc đến mức thừa nhận trước mặt đám đông. Là đứa trẻ xuất thân dị quốc, anh không có năng lực bảo vệ bản thân, chỉ e sẽ bị quần chúng phẫn nộ xé thành từng mảnh nhỏ.

“Hoàng thất! Nhất định là Hoàng thất!” Đột nhiên có người hô to: “Bọn họ muốn chúng ta chết!”

Nháy mắt đám đông bị dắt mũi.

“Là Nữ Hoàng?”

“Không! Nữ Hoàng là tín đồ trung thành…”

“Rốt cuộc là kẻ độc ác nào?”

Điên cuồng, nghi ngờ, chửi bới dần tạo thành lốc xoáy. Đám đông sôi trào.

Nỗi căm thù, sợ hãi bệnh đậu mùa từng chút góp nhặt, oan hồn ca vang khúc cầu hồn. Giữa ngày đông, bầu không khí tuyệt vọng dần chuyển thành gió lốc.

Đột nhiên một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện.

Mọi người hoảng sợ im lặng. Áo choàng bạc rủ xuống, để lộ mái tóc vàng kim thướt tha.

“Là ta.”

_____

Lời tác giả:

Ban đầu rất nhiều người nghĩ chích vaccine phòng bệnh đậu mùa là hành vi yêu ma quỷ quái. Rất nhiều bác sĩ tới từ các quốc gia khác nhau phải thông qua thí nghiệm công khai để dân chúng tin tưởng.

_____

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Để thành viên Hoàng thất công khai chích mủ đậu mùa ngay giữa quảng trường có thể bình ổn phong ba.

– Thời đại không ngừng phát triển. Rất lâu của sau này, nhân loại thành công tiêu diệt bệnh đậu mùa. Thật khó tưởng tượng mấy trăm năm trước người dân Châu Âu vượt qua năm tháng đen tối kiểu gì.