Nhiều năm như vậy, hắn vẫn là sẽ
là sáng sớm đúng giờ tỉnh lại, ngay cả thói quen ở trần ngồi trong nhà bếp hút thuốc cũng không đổi.
Từ Đức trở về đã sắp hai năm, Chu Khải hiện tại cùng huynh đệ cùng một chỗ ở Thượng Hải kinh doanh nhà hàng, này đều phải cảm ơn lão Lương cùng lão Triệu, chuyện làm ăn Chu Khải rất không hứng thú, hắn chỉ muốn ở nhà bếp. Vừa làm đầu bếp vừa quản lý thật rất nhiều việc, nhưng ít ra không cần đứng ở bếp từ sáng đến tối. Hắn bắt đầu nhận học sinh, đứa nhỏ cùng hắn lâu nhất là từ trước khi đi Đức liền nhận, hiện tại bị hắn mang đến Thượng Hải. Hai mươi bốn tuổi, cũng đã đứng bếp ba năm. Hai người tuổi tác kém một vòng, người người đều nói, hắn tựa như Chu Khải năm đó, nhanh nhẹn, cũng chịu học tập, tuổi trẻ đầy hứa hẹn…
Phòng ngủ trong đồng hồ báo thức vang lần thứ hai, theo đó nghe được có tiếng người lục tung tìm quần áo.
“Dậy chưa?”.
“Ưm, ” Dư Dương đánh răng, đứng trước gương cạo râu, trả lời, “Hôm nay ông chủ dậy sớm chủ trì, muốn qua đó sớm một chút.”.
Con người này cũng vẫn như thế, tuy rằng không đến mức giống đứa nhỏ bám giường, nhưng mỗi sáng sớm mặt vẫn là tệ. Khác biệt duy nhất chính là, cậu thành thục hơn không ít, nhất là sau khi bước vào xã hội. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ bị Chu Khải đùa đến mặt đỏ hết cả lên, nhưng sau khi bỏ đi cái danh sinh viên, Dư Dương càng trở nên kiên cường. Từ khi làm một công chức, công việc ổn định, có sáng còn có thể chủ động làm bữa sáng. Thấy bóng lưng khó có được ở trong bếp, Chu Khải thật sự nỗ lực khắc chế bản thân khỏi biến thành cầm thú.
Nhưng mà loại đãi ngộ này, hắn đã thật lâu chưa được hưởng thụ.
Trước đó không lâu, Dư Dương đổi từ một công ty nước ngoài về công ty nhà nước. Nguyên bản thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn bị đảo lộn, tăng ca về thì mệt đến mức gì cũng không muốn làm, đói bụng thì tìm đồ ăn trong tủ lạnh, ăn xong thì tắm rửa rồi đi ngủ. Vài lần Chu Khải tắm xong, đi ra thì thấy người trên giường đã ngủ say. Dư Dương ngủ trước nay rất yên lặng, Chu Khải thật sự chưa từng nghe thấy cậu ngáy, xem ra là mệt cực kỳ. Chu Khải thỉnh thoảng không ngủ được, xoay người qua thấy người bên kia hở ra sống lưng trắng trẻo mịn màng, nhịn không được ôm nửa khắc, rồi lại phải lặng lẽ lùi ra, sau đó đứng dậy đi WC.
Buổi tối về nhà muộn, sáng lại ngủ như chết, cứ như vậy một thời gian, công việc mới này của Dư Dương như một vòng tuần hoàn ác tính, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng tiết tấu sinh hoạt của bọn họ. Nhưng hắn là không có mắt, đến công ty mới rồi, một lòng nhào vào công tác, thầm nghĩ làm thế nào để làm tốt hạng mục của mình, hoàn toàn không để ý trong nhà còn có nam nhân đang dục cầu bất mãn…
Một nghĩ vậy chút, Chu Khải căm giận ấn rớt tàn thuốc.
Thay quần áo xong Dư Dương mở tủ lạnh, phát hiện một cốc sữa bò cuối cùng đêm qua đã bị mình uống hết rồi. Dạ dày mình quanh năm không tốt, Chu Khải nói trước khi ngủ uống một cốc sữa bò dưỡng dạ dày, lúc từ đầu cậu ngại uống, Chu Khải liền mỗi đêm thay cậu chuẩn bị, chớp mắt chính là đã qua mấy năm, trở thành thói quen..
“Làm cho em quả trứng gà, ăn xong rồi đi nhé?”.
“Không xong, Đường Lâm sắp đến rồi, anh ăn đi.”.
Nghe được tên này, lông mày nam nhân lập tức nhăn lại. Dư Dương thức thời hôn một cái, trang ngoan lấy lòng nói: “Uống hết sữa bò rồi, đồ trong tủ lạnh cũng không nhiều, hôm nay em tranh thủ về sớm một chút, chúng ta buổi tối dạo siêu thị đi mua đồ?”
Chu Khải đáp một tiếng, kéo Dư Dương lại hôn một cái, lúc này mới thả đi.
Dư Dương xuống lầu, thấy xe Đường Lâm đã dừng ở ven đường. Ngồi xuống đã nghe được hương nước hoa. Mam nhân trên ghế lái xe mang theo một bộ kính râm, tóc dùng keo xịt cố ý tạo kiểu rối tung, trang phục toàn thân cơ hồ cũng không quan trọng.
“Ăn không? Hôm nay dưới lầu tiếp thị sandwich, mua một tặng một.”.
Dư Dương cũng không khách khí, lắc lắc đầu nhận lấy liền ăn.
Đường Lâm là thủ trưởng hiện tại ở công ty của cậu, cũng là ban đầu kéo cậu đến nơi đây, dẫn cậu chính thức tiến vào quan hệ xã hội. Lần đầu tiên cùng hắn giao tiếp vẫn là một năm rưỡi trước đây, lúc đó Dư Dương vẫn là người vừa mới ra trường, tại một nhà bán lẻ làm việc nhỏ, trong một lần cùng đi công tác thì gặp quản lí đối tác là Đường Lâm. Sau khi chấm dứt hạng mục này, Đường Lâm thành công thuyết phục Dư Dương đi ăn máng khác..
Đường Lâm ở cách Dư Dương rất gần, có đôi khi sáng sớm tiện đường qua đây đèo qua cậu cùng đi công ty. Hai người tuy tính cách khác xa, nhưng qua lại vài lần thì cũng thấy hợp ý. Sau khi phát hiện lẫn nhau là đồng loại, Dư Dương cùng Đường Lâm quan hệ càng gần. Này cũng chính là nguyên nhân Chu Khải mỗi lần nghe được tên này đều sẽ nhíu mày.
Dư Dương biết rõ hắn có hai nơi nơi ở, bình thường hay chạy qua chạy lại giữa Từ Hối và Áp Bắc; hắn cũng rõ tình huống của Dư Dương, biết cậu có người yêu là đầu bếp, từ khi ở Đức đến giờ đã qua nhiều năm.
Đỉnh núi Thượng Hải sáng sớm thay đổi thất thường như lòng người, khi xe đang đỗ lại, Đường Lâm dùng tai phone tiếp một cuộc điện thoại. Không biết đối phương cuối cùng nói cái gì mà khiến Đường Lâm chửi ầm lên: “Biết rồi, có phiền hay không!” Cúp điện thoại, cũng không thấy người ngồi ghế lái thực sự tức giận. Ánh mắt Dư Dương lần thứ hai quét đến dấu hôn trên cổ Đường Lâm, nhất thời không nhịn được cười, “Có thời gian thì cùng đi chơi đi.” Đem người cũng mang đi đi, để lão già nhà tôi đỡ phải cảm thấy anh có ý gì với tôi.
Đường Lâm đạp ga, câu được câu không giả ngu, “Tốt thôi, cũng lâu rồi không cùng cậu uống một chén.”
Ý nói là Chu Khải không thích Đường Lâm, chẳng bằng nói là đã có thành kiến từ trước rồi.
Ban đầu nghe được Dư Dương là do hắn giật dây mà đổi việc, Chu Khải liền suýt nữa nhảy dựng lên: “Làm nhà nước? Loại nào trong nhà nước? Không được đi!”
Thật không dễ dàng khiến Chu Khải bỏ đi định kiến đối với việc làm nhà nước, nhưng tập trung làm hạng mục khiến mỗi ngày sáng đi tối về khiến thời gian sinh hoạt của hai người ảnh hưởng nghiêm trọng chưa nói. Từ sau khi khi Dư Dương bắt đầu được phân công tác mới, Chu Khải phát hiện cậu trở nên càng ngày càng linh hoạt, với lại cũng sẽ càng ngày càng chú trọng ăn mặc. Tuy rằng loại biến hóa này làm Chu Khải vui vẻ, nhưng phải thừa nhận, loại cảm giác sắp không nắm được trong tay nữa ngày càng gần rồi…
Lúc Dư Dương mới đến công ty thì có nhận một hạng mục, khi hạng mục kết thúc cả tổ ra ngoài ăn cơm chơi bời đến nửa đêm. Khi Chu Khải tới đón về nhà thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lâm. Lúc đó, Dư Dương uống say chuếnh choáng, phải khoác một cánh tay trên vai Đường Lâm mới miễn cưỡng đứng được. Chu Khải đi tới đón người, cứng nhắc nói một tiếng cảm ơn, nhưng tâm lý đã sớm loạn hết cả lên: Sau này ít động vào người của anh mày!
Dư Dương coi như tỉnh, nhìn Chu Khải một đường không nói, cũng biết đại khái là hắn mất hứng. Cho nên sau khi trở lại, tự nhiên không dám chống đối Chu Khải tàn bạo thuyết giáo.
“Em sau này ít cùng hắn đi một mình với thằng đấy đi!”.
“… Lúc đó không còn ai nữa.”.
“Anh vừa đến thì thấy cả người em đều dựa vào nó, nếu không phải anh đến sớm thì còn không biết sẽ thế nào nữa!”
Dư Dương nghĩ thầm hắn thế nào tuổi càng lớn lại càng hay kiếm chuyện, cái gì cũng ghen, nhưng ngoài miệng không dám cãi, vội vã kéo hắn, “… Em biết rồi, anh ra đây ngồi…. Qua đây đi, nhanh lên một chút.”.
Chu Khải còn bực, nghe Dư Dương khó có được mềm giọng, liếc mắt nhìn cậu, cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh.
“Em nói anh biết, em với Đường Lâm không có gì hết, anh ta có đối tượng rồi.”
“Có cái chim! Anh thấy nó đang xem em là đối tượng thì có!”.
“Thực sự, không lừa anh, tuy rằng em cũng chưa thấy qua, nhưng anh phải tin cảm giác của em. Hôm nào em bảo anh ta mang người cùng đi ăn một bữa với chúng ta được không?”.
Chu Khải trừng cậu, đối phương lại là một bộ biểu tình cừu non vô tội, trừng mắt nhưng Chu Khải cũng không bực nữa rồi, chỉ nói: “Em bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, sau này mà lại ra ngoài uống rượu linh tinh, anh gọi mẹ anh đi đón em về!”.
“Được, em hứa!” Dư Dương thuận thế nghiêng đầu gối lên đùi Chu Khải, “… Đau đầu, để em nằm tí.”
“…”.
Từ một lần đó, mỗi lần nghe được Dư Dương nói muốn ra ngoài ăn cơm hay làm team-building, tâm lý Chu Khải như bị đâm một cái gai. Tuy hắn bình thường bảo Dư Dương đừng giấu suy nghĩ trong lòng, có cái gì thì cứ thẳng thắn nói ra rồi cùng nhau giải quyết. Nhưng giờ đây đổi lại là chính mình, loại này tâm tư mất mặt này, thật khó để mà nói ra lần nữa.
Ngày đó là sinh nhật ba mươi tuổi của Dư Dương, buổi tối nhà ăn Chu Khải lại thiếu người, không về được, mà công ty lại mua cho cậu một cái bánh kem lớn để chúc mừng, thế là hai người đành phải tự ăn cơm.
sau khi Chu Khải tan làm thì gọi điện thoại cho Dư Dương, nghe nói bọn họ liên hoan cách đó không xa, liền dứt khoát đi qua đón.
Đó là một nhà hàng trên đường Gia Thiện. Chu Khải nhắn tin cho Dư Dương xong thì đứng ở ngã tư hút điếu thuốc trong lúc chờ.
Đường vùng nàykhông rộng lắm, nhưng hai bên đường lại không ít nhà ăn cùng quán bar nên giờ vẫn còn khá đông người. Chu Khải thở một hơi, thấy đối diện cũng có một nam nhân đang đứng hút thuốc. Hai chấm màu đỏ tươi cách nhau một con đường lập lòe trong đêm tối. Không quá một hồi, điểm đỏ kia tắt, sau đó có bóng dáng một người hướng bên này đi đến.
“Anh em, cho xin ít lửa.”.
Chu Khải nhìn đối phương bật cái bật lửa trên tay nhưng không lên, đem điếu thuốc đang hút đưa qua, người nọ lợi dụng chút tàn lửa, châm một điếu thuốc.
Hai người đều đứng ở ngã tư hút thuốc trông có điểm buồn cười, Chu Khải nghiêng đầu nhìn hắn: “Chờ người?”.
“A, có người bạn uống say, qua đây đón.” nam nhân tóc húi trông có vẻ rất trẻ tuổi, mặc một cái T-shirt trắng trơn, dưới chân kéo một cái vali. Hình như hắn nỏi “Anh thì sao?”, nhưng Chu Khải không chú ý nghe, rút ra điện thoại vừa rung, là tin nhắn của Dư Dương: ‘ Đường Lâm đang ói nhiều lắm, quần áo em bẩn hết rồi, chờ em một lát. ’.
Lúc Dư Dương từ bên trong đi ra, nam nhân mở miệng nói: “Bạn anh đến rồi kìa.”
Chu Khải quay đầu nhìn thì đúng là đầu gỗ nhà mình, trên tay áo đang xắn lên đều là vệt nước.
“Đường Lâm thế nào?” Hắn hướng Dư Dương hỏi, ánh mắt lại cố ý nhìn phía bên kia.
Dư Dương nhún nhún đầu, “Vẫn còn tỉnh chán, nói lát nữa có bạn qua đón, em không quản nữa. Đi về đi?”
“Đi.” Chu Khải hướng nam nhân cười cười, thuận lợi liền ôm lấy Dư Dương đi.
Nam nhân cũng ngầm hiểu cười, nâng tay nói hẹn gặp lại, theo đó vứt điếu thuốc đi vào quán bar.
“Người đó a?” Dư Dương ngoảnh đầu nhìn nhìn một cái, đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
“Không có ai đâu, về nhà! Anh làm mấy món ngon cho em ăn.”
Hai chén mì vằn thắn bị coi như bữa ăn khuya bị ăn đến sạch sẽ, ai cũng no đến mức không muốn đi tắm. Trong phòng ngủ có một đêm nóng bỏng hay không thì cũng chẳng ai biết được..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại viết đến đây là kết thúc, về phần nhân vật xuất hiện trong chương này, hi vọng có thời gian để có thể mau chóng gặp lại mọi người ở hố tiếp theo.. XD
Các nàng tết vui vẻ!Toàn văn hoàn! *tung hoa*