- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 41
Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
Chương 41
Chu Khải mở mắt ra cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tấm lưng trắng của Dư Dương. Chăn đắp đến eo, người kia đưa lưng về phía hắn, tối hôm qua xuống phi cơ còn chưa theo kịp múi giờ nên lúc này vẫn còn ngủ rất ngon.
Hắn nhớ lại tối qua một chút, vươn ra một tay nhẹ nhàng ôm lấy Dư Dương. Người đang ngủ tựa hồ là cảm giác được ôm ấp phía sau, không chút nào phòng bị giật giật, lưng cũng dựa vào phía sau.
So với ại trực tiếp đi vào vấn đề chính, da thịt tiếp xúc trực tiếp như thế này khiến Chu Khải có cảm giác mới mẻ, cho nên hôm qua hắn tham lam hôn lại hôn. Có lẽ một đôi tình nhân chân chính là như vậy, trong ôm ấp lẫn hôn môi liền có thể cảm thụ lẫn nhau.
“—— đợi đã!”
Lúc tay đặt trên qυầи ɭóŧ Dư Dương, người kia giống như đột nhiên tỉnh lại trong cơn ngủ say, ngăn trở động tác tiếp theo của Chu Khải, hai tay bắt chéo ra sau lưng bắt lấy cái tay đang để không đúng chỗ.
“Hư, không được ồn.”
Cũng là đàn ông, Dư Dương rất rõ ràng, đã đi đến mức này rồi, tên đã lên dây không thể không bắn, lại đi hỏi lý do thì sẽ rất ấu trĩ, có lẽ Chu Khải nghe rồi sẽ cười nhạo cậu ngây thơ, ai nói rằng hai người đàn ông dây dưa với nhau cần phải yêu nhau? Chu Khải một tay vẫn còn đang không yên phận đặt trên người cậu, Dư Dương tránh không được, đành phải vô ý thức duỗi chân, nỗ lực chạy trốn. Cậu không biết rõ chính mình ở trạm xe lửa rốt cuộc là muốn thể hiện cái gì, nhưng ít ra cậu cũng biết mình không muốn trở thành một phần trong thiên tình sử qua đường của Chu Khải.
Không nghĩ người kia phối hợp như thế, Chu Khải không có biện pháp mắng một tiếng, “Đừng nhúc nhích, không đau là tại cậu.”
Đang lo lắng ở trong nhà cái gì cũng không có, muốn làm như thế nào, hạ thân yếu đuối lại bị khoang miệng ướŧ áŧ ngậm lấy.
Hai chân bị đè lại, hắn hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi linh hoạt, hết liếʍ lại mυ"ŧ địa phương mẫn cảm ấy. Dư Dương chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu, ngửa đầu nghĩ muốn hô hấp, từ khoang miệng lại chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ. Nam nhân hình như là bị cái gì cổ vũ, động tác chẳng những không đình chỉ trái lại càng thêm nhiệt tình hơn trước. Cho nên tay bị cầm chặt lấy đã bị thả ra từ lúc nào không biết, nghĩ muốn đẩy ra bờ vai của hắn, cuối cùng lại biến thành gắt gao tóm quần áo.
“… Chu Khải, anh… Không cần,… A a!”
Chu Khải sau một lúc cuối cùng cũng buông ra, dùng tay mình đưa cậu lêи đỉиɦ. Sau khi bắn Dư Dương miệng khô lưỡi khô, từ từ nhắm hai mắt thở dốc, cảm giác dính dính đầy trên bụng, di chuyển bàn tay của mình, sau đó đưa lên chỗ mềm mềm của đối phương, bắt đầu di động.
Nhìn người mình đã tưởng nhớ lâu như vậy, bây giờ lại không mặc gì nằm ở dưới mình, loại kí©h thí©ɧ thị giác này thực sự so với những lần hắn nằm mơ thực sự quá lớn. Với lại tay Dư Dương đang cầm thứ của mình, ra sức di chuyển lên xuống, trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì trên trán đã phủ một tầng mồ hôi. Kể cả như vậy, cậu còn theo bản năng hôn hắn —— chết thật, cậu đại khái không biết rằng toàn bộ biểu tình cùng động tác đối với Chu Khải mà nói, đều là quá sức chịu đựng.
Dư Dương không còn khí lực, mặc dù trong lòng bàn tay nắm chỗ ngạnh phát nhiệt của Chu Khải, nhưng hết thảy vẫn mặc cho hắn điều khiển. Càng đáng trách là nam nhân còn cúi người hôn cậu, cũng không quam tâm cái bụng còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ướt, khiến hai người bọn họ dính đầy thứ đó, Chu Khải không biết mệt mỏi hôn cổ cậu, hôn xương quai xanh, vai, ngay cả đầu nhũ cũng không buông tha.
Cuối cùng, hắn dẫn tay cậu qua của chính mình, đã nửa cương. Không biết rõ có phải hay không do Chu Khải kỹ thuật tốt, rõ ràng đã ra một lần nhưng khi hai thứ cọ xát với nhau thì lại chầm chậm cứng lên.
Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dốc, Dư Dương đến cuối cùng thậm chí không kịp đoán Chu Khải tới cùng đã có bao nhiêu lâu kinh nghiệm, thì trong khi chuyển động phía dưới càng ngày càng nhanh thì lần thứ hai đạt cao trào.
Lúc Dư Dương tỉnh lại, trong phòng giống như ngày thường, vô cùng yên tĩnh.
Đầu tóc bù xù cũng không để ý, dụi mắt thì phát hiện Chu Khải thực sự không có ở đây, chỉ có địa phương chưa kịp rửa dọn cho thấy tối qua là sự thật. Nhưng mà hiện tại, cài này so ngủ không ngon ăn không no càng làm cho tâm tình Dư Dương nôn nóng. Này thật giống như một vài câu chuyện với nội dung tồi tệ: sau một đêm tận tình thì sáng hôm sau tỉnh lại sẽ không thấy mặt người kia đâu mà là một căn phòng trống rỗng như mọi ngày. Điều khác biệt duy nhất so với kịch bản là Chu Khải trước khi rời đi đã chuyển bị một bữa ăn đơn giản đặt sẵn trên bàn.
Nhưng mà loại cảm giác này vẫn là rất tệ, thậm chí khiên Dư Dương nhớ tới Tưởng Vũ Châu. Hắn lúc đó đại khái cũng là như thế này, cùng rất nhiều nam nhân xa lạ phát sinh tình một đêm, giải phóng rất nhiều xung động cùng áp lực của bản thân.
Cách một thời gian tại nhà ăn lần thứ hai nhìn thấy Chu Khải khiến cậu lúng túng vô cùng. Vừa nghĩ đến buổi tối hôm trước, giống như lấy hết khí lực của Dư Dương. Nhưng nam nhân tựa hồ rất thản nhiên, cùng cậu chào hỏi, dáng dấp thật giống chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Thế nhưng Chu Khải càng thản nhiên, Dư Dương lại càng quẫn bách.
Giữa trưa 12 điểm, cố ý không đi xuống nhà bếp ăn trưa mà ăn ở chỗ khác.
Ngay cả Du Tiệp đều kỳ quái, “Tiểu Dư không phải có chuyện gì chứ, thế nào hôm nay không đến ăn cơm?”
Chu Khải phụng phịu không tiếp lời.
Hai giờ rưỡi, Chu Khải lên lầu cởi tạp dề đen dài xuống, thay luôn quần áo đầu bếp. Đứng cạnh cửa rút điếu thuốc hút, thấy Dư Dương cầm xe chìa khóa vội vã đi ra, “… Tôi đi lái xe.”
Cậu bước đi so với bất kì lần nào trước đây cũng nhanh hơn, Chu Khải nhìn cậu không bao lâu liền biến mất tại lối vào ga ra.
“Hôm nay đi Big C thôi là được.”
“Ưʍ.”
Nhìn người lái xe giống như rất chuyên tâm, ánh mắt chăm chú nhìn đường, nhưng trong xe bầu không khí trầm mặc, quái dị hơn nhiều so với mọi hôm. Chu Khải vài lần nỗ lực kiếm đề tài để nói, nhưng cuối cùng lại phát hiện Dư Dương đối với gà nướng hay tương tự không hề hứng thú.
“Thế nào không xuống ăn cơm? Món nào cũng để phần cho em.”
“Hôm nay trên lầu có một người nghỉ, khi đó cũng vội… Đến lúc xong cũng quá giờ ăn.”
“…Hôm nay em lại làm sao nữa? ”
Sau khi từ siêu thị đi ra, Chu Khải nhịn không được hỏi, định giơ tay xoa đầu Dư Dương, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm được sợi tóc nào thì đã bị Dư Dương nghiêng đầu tránh được. Tay ở trên không trung dừng lại, cũng không sờ được, đành phải rút về.
“Không, làm sao?”
Biết rõ nguyên nhân có khả năng là do đêm trước, Chu Khải châm thuốc, cười nói rằng: “Như thế nào lại không sao, quanh co lòng vòng muốn anh ở lại, chẳng phải là em sao?”
Chỉ là không nghĩ tới một câu nói này, liền một phát chọc đến điểm chết người của cậu.
Dư Dương ngoài miệng không đáp lời, chỉ là nhíu chặt mi giẫm chân ga. Không quá lâu sau, xe liền dừng trước cửa nhà ăn.
“Xuống xe.”
Đối mặt với Dư Dương mấy khi trở nên xấu tính, Chu Khải không biết rõ hắn là nói sai rồi hay làm gì sai rồi, lại đúng cái lúc này mà đi chọi vào sừng trâu. Nhưng hắn không có kiên trì cũng không muốn như nư nhân đi đoán tâm tư Dư Dương, hắn cũng không biết chính mình còn có thể làm thế nào, cho nên khiến tình huống này không biết phải làm gì.
Thế là, hắn đẩy cửa xe, cũng không quay đầu lại đi vào nhà ăn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 41