Các món ăn cho tiệc buffet đã chuẩn bị xong, nhà bếp đúng 12 giờ ăn cơm. Ngoại trừ một bát mì, toàn đồ đều là đồ chay nên Lưu Bân xào thêm một đĩa rau.
Chu Khải lấy làm lạ, trước đây khi nhà bếp vừa xong cơm trưa, thì trên này đến đứa nhỏ so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, đợi được vào nhà ăn nhìn một vòng, cùng người phục vụ nghe ngóng mới biết được nguyên lai hôm nay điều ban.
“Thế nào, ba người đang vội?” Chu Khải trở lại nhà bếp ăn cơm, từ trong tay Chúc Vân Tường tiếp nhận cái thìa tình cờ hỏi.
“Có thể, chẳng qua cuối tuần có hai tối được nghỉ, vội thì vội nhưng cũng không hẳn là bận!”
Mình không ở đây, cuối tuần buổi tối nếu như Chúc Vân Tường đi biểu diễn nấu thịt vịt trước mặt khách, vậy thì đành phải để Lưu Bân lại làm những cái khác. Quả thật bận tối mắt.
Du Tiệp phụ họa hai câu, oán giận thời gian eo hẹp nên không thể gặp bộ mặt xấu xí của Mã chim.
Lưu bân nhớ tới trong tủ lạnh còn chút tương thịt bò, liền lấy ra thêm vào bữa ăn.
Hắn hướng Chu Khải cười cười, “Tối hôm qua đói bụng?”
Chu Khải đang ăn mì, “Đúng vậy, vừa xuống máy bay là đói sắp chết.” Cho nên mới một phát ăn phần hai người.
Lưu Bân không hổ là làm thiết xứng, còn thừa mấy cái trong tủ lạnh, không cần mỗi ngày kiểm kê đều trong lòng hiểu rõ, ngay cả rau dưa đều có thể nhớ được. Lão Chúc thì không nói, dù cho vài ngày liên tiếp lấy đồ trong tủ lạnh, Chúc Vân Tường cũng không biết.
Có đơn mới đến, Chúc Vân Tường đang muốn đứng dậy, Chu Khải liền buông đũa, “Tôi đến.”
Bàn số 3. Hai suất cơm xào Dương Châu cộng thêm ba phần điểm tâm, “Lão Du, bánh bao tôm, sườn heo hấp, một phần xíu mại!”
Du Tiệp cũng buông bát, đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, lại từ cái giá trong cầm ba cái l*иg hấp.
Đem nồi niêu các thứ lấy lên hết, Chu Khải bật bếp hỏi: “Không băm nhỏ thịt hun khói?” Không đợi đến trả lời liền thấy một lọ thịt hun khói đóng hộp để ăn cơm trưa.
Cản tại Lưu Bân đang định nói chính là Chúc Vân Tường, “Thịt hun khói Mã chim không cho mua, nói chỉ dùng để ăn cơm.”
Chu Khải không tận lực dừng lại, chỉnh lại nhiệt rồi mới cho nấm hương cùng nước, “Cái gì gọi là hắn không cho?”
Sau khi vớt ra, đặt nồi dầu nóng lên, sau đó cho thịt gà vào cơm xào lên, cuối cùng cho cá bột và nước đã luộc với nấm và măng nhỏ, thêm vào một chút rượu vang và nước dùng. Sau đó, tôm bóc vỏ đem luộc, để đảm bảo hương vị tôm, sẽ vớt ra khi nước vừa sôi, chuẩn bị xào cơm.
“Tôi đang định nói với cậu chuyện này, thời gian cậu không ở đây, hắn liền ba hoa nói với Tào tổng ý tứ là muốn cắt giảm thành phẩm, cho nên liền…”
Sau khi chiên trứng gà tốt rồi, cho cơm vào, đảo cho tới khi cơm tơi lên thì vặn nhỏ lửa. Đảo một hồi, cơm sẽ dậy lên mùi thơm, thậm chí có thể thấy một màu vàng óng ánh trên từng hạt cơm. Cuối cùng, Chu Khải đem chỗ nguyên liệu đã chuẩn bị ở trên, thêm đậu nành, hành cùng với đồ gia vị cho vào.
Chúc Vân Tường không hiểu Chu Khải im lặng là có ý gì, thẳng đến khi hắn ngồi trở lại trước bàn chửi Mã chim một câu, mới lại thấp đầu dùng bữa.
Cơm rang Dương Châu xem như là một món ăn kinh điển bắt nguồn từ Hoài Dương, tuy rằng tục xưng cơm rang Dương Châu trứng, nhưng cũng không phải tất cả các loại cơm rang trứng đều có thể gọi là cơm rang Dương Châu. Mặc dù hầu như đều bị biến tấu, nhưng tối thiểu bản chất “Tuyển liệu tối thiểu, kĩ năng tinh tế” cũng không nên bỏ qua.
Kỳ thực nhất cơm rang chính tông Dương Châu nên có hải sâm, thịt hun khói cao cấp, ốc khô, đùi gà và tám loại gia vị cơ bản trong các nguyên liệu nấu ăn. Nhưng bởi vì mỗi nhà ăn có đặc trưng khác nhau, những nguyên liệu chính dần dần bị vài thứ khác thay thế, thậm chí bỏ qua. Rất nhiều nhà ăn dùng các nguyên liệu khác để giảm giá thành của món ăn, nhưng ở chỗ này, nguyên liệu để làm cơm Dương Châu cho tới bây giờ cũng chưa từng bị thay đổi. Lão Triệu trước đây cố ý nói qua món ăn này được ba vị đầu bếp người Dương Châu cùng nhau làm ra, nên món ăn này nhất định phải giữ đúng nguyên liệu cần có để bảo đảm hương vị.
Chu Khải đúng là rất tức giận, nhưng trước mặt bọn họ cũng chỉ bông đùa một câu cho qua chuyện.
Buổi chiều tan tầm trở về phòng, tại thang máy vừa vặn gặp được Mã Húc Dương.
Chu Khải một khuôn mặt tươi cười cùng hắn chào hỏi: “Này, Mã quản lí, nghe nói nhà ăn này mấy tháng này tiền nguyên liệu cao?”
“À, lúc đó cậu đang trong nước, tôi cùng Quan quản lí đã tìm Chúc Vân Tường để bàn bạc, chủ yếu vẫn là mua đồ ăn các thứ. Tào tổng sau khi nhìn hóa đơn thực phẩm tháng trước, nói muốn giảm bớt thành phần.”
“Nga, tôi cũng muốn tìm anh cùng Quan quản lý để thương lượng vấn đề này. Tôi cũng hiểu được số tiền phải chi trả cho nguyên liệu khá cao, cho nên, tôi nghĩ sau này chúng ta bỏ món cơm rang ra khỏi thực đơn, các món rau cũng sửa lại, không bằng sau này chuyển sang làm mì xào cùng vịt nướng đi? Lợi nhuận cao, người nước ngoài cũng thích, danh tiếng sẽ không mất đi, anh thấy sao?”
Mã Húc Dương cũng nghe ra đó là cố ý khích mình, nhất thời không biết phản bác như thế nào, đành phải đem Quan Lệ Dĩnh ra làm bình phong: “Cái này cậu cùng Quan quản lí thương lượng, tôi không làm chủ được.”
“Nguyên lai anh không quyết định được à?” Chu Khải giả vờ đeo lên khuôn mặt thất vọng, tiếc nuối nói: “Tôi đây đành phải đi tìm Quan quản lí thôi.”
Hắn dám cam đoan, đổi nguyên liệu là chuyện mà Quan Lệ Dĩnh sẽ không thích chút nào.
Nàng đối với chuyện phía dưới hầu như không để ý, từ khi Mã Húc Dương lúc nào cũng mang tất cả mọi chuyện nói cho Tào Kiến Quốc, nàng cũng biết chính mình không còn việc gì chen vào nữa. Có một số việc, nàng muốn làm mà vô lực, hoàn toàn không thể tự dưng cứ thế mà lên tiếng.
Tuy rằng không ưa gì Mã chim, nhưng không nể mặt hắn chung quy không phải là quyết định sáng suốt. Ít nhiều gì Chu Khải cũng hiểu.
Hắn chưa từng vì thế mà phiền não cái gì, thẳng đến khi hắn thấy Chúc Vân Tường tại cửa nhà ăn nói cười với Mã chim.
Hắn không dừng lại, Chúc Vân Tường sau khi thấy hắn, giống như lúc thường là một dạng hướng mặt bất cần đời, tiếp theo cũng cho hắn một điếu thuốc. Mã Húc Dương tựa hồ rất thức thời, thấy Chu Khải đi tới, liền giẫm tắt nửa điếu thuốc rồi đi vào.
“Thế nào, bây giờ có hứng thú với hắn?” Nhận lấy điếu thuốc cũng không có ý định hút, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ một trận.
“Ha hả, không phải, ” Chúc Vân Tường cười, “Hai tuần rồi, lão Du có một lần tức quá cãi nhau với hắn, sau đó hắn vừa quay đi vừa nói Tào Kiến Quốc muốn cắt giảm tiền thực phẩm, cậu nói xem nên
làm thế nào?”
Chúc Vân Tường nói Chu Khải đều hiểu, hắn cũng chưa từng nghĩ muốn cùng Mã Húc Dương thẳng mặt đối nghịch, dù sao hắn cũng là người mang thánh chỉ đến.
Chu Khải nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, hắn chỉ là có điểm không quen khi nhìn lão Chúc cười đùa với Mã Húc Dương. Xưng hô “Lão Mã”, mặc kệ là gì, khi nghe được đều cự nự. Nghĩ đến từ trước cùng một chỗ học nghề, chỉ cần thấy không vừa mắt thì dù là thầy hắn cũng sẽ cãi. Không ngờ tới hiện tại cũng mài ra được mấy câu ngon ngọt rồi, nghe có chút không giống hắn.