Trên đời sẽ luôn có hai loại người không bao giờ cùng lúc xuất hiện, và thậm chí có thể cuối cùng phát triển đến mức quan hệ như thế này, đại khái là nhờ một chữ duyên, Dư Dương cùng Tưởng Vũ Châu chính là như thế.
Hai năm trước, một người ba mươi tuổi đang đi làm và một thực tập sinh mới bước vào xã hôi với mong muốn có một công việc, tình cờ gặp nhau trước cửa thang máy.
“Chờ một chút!” Đây là câu đầu tiên mà Tưởng Vũ Châu nói với Dư Dương khi hai người gặp nhau..
Sau khi đi vào thang máy, người đó hướng cậu gật đầu, “Cảm ơn.”
Tưởng Vũ Châu dùng khóe mắt xem xét khuôn mặt người này, đợi được cửa thang máy mở ra, phát hiện cậu bé này cư nhiên đi theo sau hắn.
“Cậu là… Qua đây phỏng vấn thực tập sinh?”
Dư Dương đương nhiên không có nghĩ tới sẽ gặp phải người này ngay trước giờ phỏng vấn, có lẽ, là một quản lí cũng không chừng… Ngay một khắc này, cậu ngoại trừ gật đầu thì cái gì cũng không nói được.
Tưởng Vũ Châu không chú ý, chỉ cười cười, “Cùng tôi vào đi.”
Khuôn mặt này, tốt xấu gì cũng làm Dư Dương yên lòng.
Sau khi vào phòng họp, thấy được mấy người khác cũng tới phỏng vấn đang đứng cùng nhau thảo luận. Nghe được họ đang nói về kinh nghiệm phỏng vấn mà đọc được trên mạng và các kĩ năng cần thiết, Dư Dương tâm lý trái lại rất bình tĩnh. Thực ra cậu cũng không hứng thú gì với tài chính, chỉ là ngại vì người nhà cho nên mới mang lý lịch đi nộp. Không nghĩ tới sau khi thi viết cư nhiên thuận lợi qua, lúc này mới bị gọi tới phỏng vấn.
Sau cuộc phỏng vấn dài dòng, Dư Dương đi ra ngoài cửa phòng họp.
Không ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy bộ dáng “hoan nghênh” của nam nhân kia. Người đó đang đứng trong phòng pha cà phê, cùng đồng nghiệp trò chuyện, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái. Chú ý tới ánh nhìn của cậu, Tưởng Vũ Châu qua cửa sổ phòng trà thủy tinh, gật đầu, như là đang nói hẹn gặp lại. Nhưng kỳ quái chính là, hình ảnh bình thường này của Tưởng Vũ Châu, Dư Dương lại nhớ thật lâu.
Cậu từ nhỏ học đã rất giỏi, vì có trí nhớ tốt nên học hành trở thành một việc vô cùng dễ dàng. Vì thế nên khi Dư Dương nhận được điện thoại thông báo thời gian đi phỏng vấn, cậu cũng không ngạc nhiên. Nguyên bản bởi vì thời gian gấp nên cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng rồi đến ngày nào đó, cậu vẫn là ở trên top sau khi kết thúc, nên bất chấp sau khi ăn bữa trưa liền đi.
Đi thang máy lên lầu, Dư Dương lại nghĩ tới ngày đó gặp Tưởng Vũ Châu. Nhưng mà sự thực chứng minh, trùng hợp sẽ không xảy ra làn thứ hai. Thế nhưng, cái người từ đầu không thấy bóng dáng trái lại lại xuất hiện ở
vị trí đầu trong phòng phỏng vấn. Thông qua giới thiệu, hắn mới biết được Tưởng Vũ Châu ngày đó là chúc mừng sinh nhật hắn ba mươi tuổi, vừa vặn lại được thăng chức VP (vice president – phó giám đốc).
Ban đầu phỏng vấn, đối mặt câu hỏi “Vì cái gì chọn việc này”, sau khi trả lời chán chê, cuối cùng bị nam nhân đơn giản hỏi một câu “Vậy cậu có thực sự thích làm việc này không”. Nhìn ánh mắt Tưởng Vũ Châu, cậu thình lình không biết phải nói gì. Cuối cùng, cậu cũng không có trúng tuyển, thế nhưng, lại “Trúng tuyển” nam nhân kia.
Hai năm sau, Tưởng Vũ Châu khi nhớ lại đoạn hồi ức này vẫn là sẽ cười, “Anh đoán em đến cho có hơn là muốn làm việc, cũng biết em cũng không phải cái loại đi so sánh tiền lương ở các nơi. Nói thật ra, bất luận là hai năm trước hay là hiện tại, anh vẫn cho rằng đây không phải là con đường thích hợp mà em nên đi. Năm đó phiếu trống là anh đã rất thẳng thắn với em rồi. Chẳng qua là công ty mất đi một người thông minh như vậy, tóm lại vẫn là tiếc, cho nên… Anh liền thay mặt công ty đặc biệt tuyển chọn em. Không phải là vui vẻ đôi bên sao?”
Dư Dương nhắm mắt lại tựa lên vai Tưởng Vũ Châu.
Con người này, luôn chỉ đơn giản là nói mấy câu, liền khiến cậu gạt đi tất cả những sợ hãi cùng lo âu vô căn cứ. Ở trước mặt hắn, bất kì lời nói dối nào cũng không có tác dụng, căn bản cũng không cần. Bởi vì, tại thời điểm cậu khó khăn, chính là người đàn ông này, không ngại buông công việc trong tay mà đi tìm cậu, sau đó lớn tiếng nói cậu không cần sợ hãi phải cùng hắn một chỗ, cũng không cần lại phải trăm phương nghìn kế tìm định nghĩa cho cái tình cảm của mình.
Cứ thế trong hai năm, cậu đã cứng rắn hơn nhiều, cũng đủ kiên cường để đối mặt với thế giới.
Trong cái ngày xuất quỹ này, đến cả thời tiết trông cũng có vẻ lo lắng. Liền giống như trong tưởng tượng của cậu, không thể lý giải, không thể tiếp thu, nhưng Dư Dương từ đầu tới cuối đều là bình tâm bình tĩnh lắng nghe, thuận theo liền giống như một học sinh ngoan ngoãn ngày xưa. Mẹ khóc một tiếng thì một tiếng được khắc vào trong lòng cậu, cậu biết rõ muốn người trong nhà tiếp thu có lẽ còn cần rất lâu sau, nhưng cậu nghĩ thấy dần dần cha mẹ cũng già đi mà giấu mãi cũng không được, chính mình tự nhiên cũng khó chịu trong lòng.
“Nếu có thể lựa chọn, ba mẹ, con nhất định sẽ ở cùng tất cả những gì hai người muốn. Thế nhưng cái này… con không làm được.”
Dư Dương không có nói cho Tưởng Vũ Châu, nhưng mà từ trong nhà đi ra, lại vô cùng muốn nhìn thấy hắn.
Một đường đi tưởng tượng hắn sẽ lộ ra biểu tình gì, sẽ nói như thế nào để an ủi. Mà chính mình chỉ cần một cái ôm, đầu tựa lên bờ vai của hắn, rồi đại khái lại nhịn không được nên đạp hư của hắn một bộ âu phục đắt đỏ.
Thêm một cuộc điện thoại không ai nghe, Dư Dương xoa xoa mũi, đứng dưới lầu đợi một hồi. Thượng Hải vào đông buổi đêm lạnh kinh khủng, cậu ở trong gió bước đi thong thả một hồi, lại đi tới bên trong sảnh đợi.
Không bao lâu, có một cuộc điện thoại gọi lại.
Thật giống như là chỉ nghe được một chút thanh âm của hắn, lại biết rõ hắn ở ngay gần đây nêm tâm trạng cũng tốt lên. Đột nhiên cảm thấy giống như một cái bụng ủy khuất cùng bực tức đều có thể nói ra, “Không có gì, có thể hỏi bao giờ anh tan tầm không?”
“Nga, còn chưa tan tầm, hôm nay anh phải tăng ca. Sao vậy?”
“Khẳng định lại gọi đồ ăn sẵn đi?”
“… Muốn kiếm tiền nuôi ai đó, em nói phải làm sao bây giờ?” Tưởng Vũ Châu thật giống cười đến rất nhẹ, “Ngày mai anh sẽ không làm khuya, em qua đây làm cho anh ăn, được hay không?”
Vừa nghe được nam nhân nói thế, thình lình chua xót, không đầu không óc nói một câu: “Không cần đợi đến ngày mai, không được sao?”
Tưởng Vũ Châu tựa hồ nhất thời không nghe ra cậu có gì không thích hợp, chỉ là tiếp tục nói một câu dễ nghe: “Như thế mà được sao? Ngốc, ngày mai anh nhất định đúng giờ tan tầm, sau đó qua với em, được chứ?”
Câu nói hôm nay em không muốn về nhà cuối cùng vẫn là không nói ra được.
Dư Dương đi lang thang trên đường nhiều tiếng đồng hồ, thời gian đứng ở ngã tư, vẫn là ma xui quỷ khiến hướng về phía Tưởng Vũ Châu.
Ngồi xuống ghế đá, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn ám đèn gian phòng ra rồi thần. Nhìn những căn hộ đang chong đèn, trong mỗi ô cửa sổ đểu là một ngôi nhà mà người ngoài không tài nào biết được diễn biến bên trong.
Tới mười giờ, rốt cục cũng nhìn thấy Tưởng Vũ Châu lái xe về đỗ ở gần đó.
Cậu không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng động cơ xe, tiếng khóa xe là có thể biết Tưởng Vũ Châu đã về.
Chỉ là lần này, trở về cũng hắn không chỉ có một người.
Khi xô phải nhau, ba người mặt đối mặt, Tưởng Vũ Châu đang dìu nam nhân đang say bí tỉ không biết chuyện gì kia.
Nam nhân kia kể cả khi hạ bút kí hợp đồng ba trăm vạn cũng không run tay, thế nhưng lần này lại không biết nên nhìn đi nơi nào; hai năm làm VP chưa bao giờ sỡ hãi thì giờ đây trên mặt cũng lộ ra biểu tình khó xử.
Dư Dương có chút sững sờ, đứng đối diện Tưởng Vũ Châu nhìn chằm chằm hắn một phút đồng hồ, cuối cùng đành phải an ủi chính mình, lên tiếng hỏi nam nhân trước mặt: “Đây là… Như thế nào?”
Người đàn ông trên dưới lúng túng tìm không được một cái lý do, đành phải vội vàng nắm lấy cổ tay Dư Dương, nhưng sau rồi ba chữ “Thật có lỗi” lại không biết nói ra như thế nào.