- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 2
Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
Chương 2
Khi tỉnh lại không biết rõ đã làm mấy giờ, ánh nắng đã tràn qua cửa sổ chiếu tới khiến hắn không mở được mắt. Mò lấy điện thoại di động ở đầu giường nhìn qua, mới có chín giờ sáng.
Cách giờ đi làm còn sớm, vừa định xoay người tiếp tục ngủ, chợt nghe ngoài cửa tiếng Mã chim oang oang nói chuyện.
“… hợp đồng của anh Giám đốc không quyết định.”
Mã Húc Dương là phó quản lý nhà ăn, nhưng bởi vì dựa vào mình được ông tổng giới thiệu, nhìn bất cứ ai cũng không vừa mắt, tự đắc ương ngạnh. Nhà bếp mọi người đều không ưa, cho nên biệt danh “Mã chim” cũng là mọi người truyền miệng nhau gọi sau lưng hắn.
“Theo tôi
thì
chuyện này không cần thiết phải tìm cô ấy..”
“… Vậy cậu
có ý gì!?…”
Chu Khải mặc kệ, đang định
kéo chăn qua ngủ tiếp thì lại nghe được tiếng lão Triệu.
Hai người nói chuyện có vẻ
càng ngày càng căng thẳng, hắn kéo
cửa phòng: “Mã quản lí sáng sớm tinh thần không tệ nha.”
Người ngoài cửa người bị một câu nói động đến, liền quay đầu đi về
phòng của mình.
Chu Khải
hất cằm với lão Triệu, “Ra ngoài hút một điếu thôi.”
Triệu Minh tuy rằng đi tới nơi nào cũng bị gọi là lão Triệu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn Chu Khải bốn tuổi. Có lúc nghe được phục vụ sinh gọi lão Triệu, lão Triệu, Chu Khải không nhịn được trêu đùa vài câu: “Đàn ông ba lăm ba sáu tuổi vẫn còn xuân chán, đừng cứ trước một câu “Lão Triệu”, sau một câu “Lão Triệu” nữa, cứ gọi
‘Triệu đầu bếp” là được, hiểu chưa?”
Nói ra cũng thực là tình nghĩa, lão Triệu cùng Chu Khải trong nấu ăn thì chính là thầy trò, cùng với cả Chúc Vân Tường một chỗ, ba người tình cảm đặc biệt tốt. Vừa mới nghe được lão Triệu cùng Mã Húc Dương ở bên ngoài nói chuyện
cũng biết việc
lão Triệu thôi
ký hợp đồng chỉ sợ là đã định.
Chu Khải thay lão Triệu châm điếu
thuốc, cười trước sau như một: “Kệ đi a.”
“Anh chỉ hỏi
hắn Quan Lệ Dĩnh đi nghỉ đông lúc nào thì về, chuyện hợp đồng gì gì lúc đó
nói với cô ấy sau. Hắn nói anh có
nói chuyện trực tiếp cùng cô ta cũng vô dụng, Quan Lệ Dĩnh không quyết định được. Anh
đây liền hỏi hắn, cmn thế cậu thì làm chủ được à? Thế hiện tại vẫn đều nghe cậu
giải quyết
là thế nào?”
Lão Triệu với bọn hắn đều mới đến,
hợp đồng ba năm rất nhanh đến kỳ. Lúc đầu nói nhất định ký tiếp một năm, nhưng mắt thấy đến kỳ, tổng giám đốc lại
quanh năm không ở trong nhà hàng, hiện tại quản lí phụ trách quan lại đang nghỉ đông, khiến chính mình đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
“Bọn họ sau lưng không tìm người mới đến, khẳng định phải cùng anh
ký tiếp.”
“Không đơn giản như vậy, ” lão Triệu nhả ra một hơi thuốc, “Năm ngoái anh nghỉ đông về nước một tháng, các cậu bốn người không phải cũng làm rất tốt đấy thôi?”
Chu Khải suýt nữa sặc, khụ hai tiếng giơ chân, “Không có khả năng! Bốn người, thời gian lại vội thế làm làm sao được? Du Tiệp hóa lại không thể xào rau, chỉ có thể làm điểm tâm. Anh khi đó trở lại, không thấy em vội đến mức vừa phải xào rau lại vừa phải làm thịt con vịt, buổi chiều lại còn phải đi mua đồ ăn sao!”
“Anh biết rõ, nhưng bốn người cũng ổn đấy còn gì? Quan Lệ Dĩnh căn bản là không hiểu, tại cô ta nhìn đến, nhà bếp bốn người cũng có thể xử lý tốt. Nếu như Mã chim nói với Tào tổng vài câu… Bọn họ mà nhất trí thì cậu cũng biết sao rồi đấy.”
Chu Khải ngậm điếu thuốc
nheo mắt, hắn không phải không nghĩ tới.
“Anh
năm nay nếu như thật sự trở về, trước khi đi đi đến chỗ
hắn một hồi xả
hết giận, xong chúng ta một đám
đi chơi!”
Lão Triệu không để ý tới Chu Khải nói
chuyện cười, chỉ nghiêng đầu cười khổ, “Ban đầu đến chính là để được cùng người nước ngoài học học cơm Tây, không nghĩ tới… Ai…”
Chu Khải không biết có thể an ủi cái gì, chỉ cảm thấy một tiếng thở dài nghẹn
trong lòng, “Lão Triệu,… Mọi việc
dự định đều làm
sớm đi.”
Dưới tầng nhà ăn còn chưa mở cửa, Dư Dương tại quầy đợi nửa giờ, Mã Húc Dương vẫn chưa thấy mặt.
Lên lầu đi tới ký túc xá, phát hiện cửa mở, hơi hơi đẩy ra hướng bên trong nhìn quanh nhìn một cái, lại không biết Mã Húc Dương ở trong này. Bên tay trái là buồng vệ sinh, bên này có một gian cửa phòng chỉ khép
hờ.
Đi qua đi chợt nghe bên trong có tiếng nói chuyện, ngón tay còn chưa kịp chạm
vào, cánh cửa liền từ bên trong thình lình bị mở ra.
“Cậu
tìm ai?” Loại khẩu khí chất vấn này cùng ánh mắt “không chút khách khí”
đều khiến Dư Dương cả người không được tự nhiên.
“… Đầu bếp Chu, em tìm Mã quản lí.”
Chu Khải híp mắt cầm lấy điếu thuốc, xem xét người trước mặt mình.
… Không biết rõ đã đứng bao lâu? Nhìn qua nhìn lại nói chung là
sạch sẽ, khoảng chừng hai mươi tuổi, không có gì đặc biệt. Nếu như muốn nói có gì khác biệt, đại khái là bờ môi của cậu ta đặc biệt tái, lúc này lại bởi vì Chu Khải thình lình gặng hỏi nên càng gắt gao mân.
— thì ra là cậu ta.
Chu Khải nhớ đến trước mắt chính là người phục vụ mới
hôm qua xuống nhà bếp giục
món ăn.
Không đợi mình mở miệng,
người ở cửa đã lớn tiếng nói: “Thật xấu hổ, cho hỏi phòng của
Mã quản lí ở đâu?” Ngữ khí còn rõ ràng, chắc là
tại vì thái độ vừa mới của Chu Khải biểu thị bất mãn.
“Cậu
là học
sinh mới tới nhà ăn làm việc?”
Dư Dương cố ý không nhìn hắn, như có như không đáp một tiếng.
Có ý tứ. Chu Khải một tay chống vào
cửa, một lần nữa đem thuốc
đưa đến bên mép, “Mã chim, Mã quản lí sống ở phòng thứ hai phía trước.”
Cậu bé nghe cái xưng hô như thế, lập tức liền nhíu mi lại, tàn bạo nhìn Chu Khải một cái mới
đi.
Không ngờ lại bị Chu Khải một tiếng gọi lại, “Đừng
nên trả lời
như thế khi phỏng vấn.”
Xấu tính! Dư Dương ở trong lòng âm thầm mắng một tiếng.
Cánh cửa dần dần đóng lại, Chu Khải hướng này nghiêng đầu một cái, lúc này mới tỉ mỉ nhìn cái cậu bé mặc một kiện màu đen, áo khoác đen, quần, giày thể thao cũng đen, trên vai đeo
ba lô đều là dáng dấp của học sinh, so với lúc vừa mới gặp,
khuôn mặt này trái lại nhìn tương đối thuận mắt. Mà
bất mãn cùng tức giận
trong mắt
Dư Dương, hắn lúc này lại đều không nhìn thấy.
Đúng hẹn đem bản photo chứng minh thư có chứng nhận của mình
đưa cho Mã Húc Dương, Dư Dương thành thành thực thực điền một hồi mới xong đơn đăng kí.
Mã Húc Dương một bên kiểm tra bảng nội dung, một bên hỏi: “Một tuần
đến ba lần, thứ hai, thứ sáu nửa ngày cùng với chủ nhật cả ngày, nửa ngày thì 17:30 đến nhà ăn, chủ nhật buổi sáng 11: 30 đến. Hai tuần lễ đầu tiên đến rửa bát đĩa, cái khác không cần làm, nếu như có gì không hiểu, hỏi tôi
hoặc là Lệ Dĩnh đều được, có vấn đề gì không?”
“Ưm, được.”
“Mỗi tuần lịch
có khả năng sẽ thay đổi, đến lúc đó tôi sẽ điện thoại thông báo. Nếu như cùng ngày có việc không thể qua, cũng phải gọi điện
cho tôi trước một ngày để xin nghỉ. Mặt khác, cậu có
hộ chiếu (bằng lái xe) không?”
“Có.”
Mã Húc Dương hiển nhiên đối câu
trả lời này rất ngoài ý muốn, “Bình thường đều đi?”
“Cũng không phải, ban đầu cùng đi học hắn có xe… Kết quả, hắn trượt còn tôi đỗ.”
“Thế này đi, sau này có khả năng sẽ cần cậu lái xe mang đầu bếp đi mua món ăn.”
Dư Dương ngẩn người, “… Không phải Triệu đầu bếp tự đi sao?”
“Cậu
không cần hỏi nhiều như vậy. Mua món ăn cũng tính thời gian, chẳng qua cậu yên tâm, việc này cùng tiền lương nhà ăn tính riêng
” Mã Húc Dương ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Không còn gì nữa chứ, thế đi xuống thay quần áo đi. Giữa trưa tầng hai có hai bàn, cậu tới học học sắp bàn ăn.”
“Vâng, cảm ơn Mã quản lí.”
Từ nhà ăn có cầu thang đi xuống, phòng rửa mặt tầng một là của khách sử dụng. Từ lối đi của
nhân viên
cũng có thể đến phòng thay quần áo cùng nhà bếp.
Sắp 12 giờ, Dư Dương đi rất nhanh, đi qua nhà bếp chỉ nghe bên trong tiếng nồi bát, còn có tiếng đối thoại thô lỗ trong phòng bếp. Một đường đi thẳng vào
phòng thay quần áo, đem ba lô ném vào một cái tủ trống ở giữa, thay quần áo lao động
vào, buộc xong
liền vội vã lên lầu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 2