Chương 17

Trên bàn cơm chỉ có một hộp rau chân vịt đủ cho ba người ăn, một củ cải trắng, mấy củ khoai tây cùng một nửa gói cánh gà đã được ướp sẵn.

Chu Khải nhăn nhó, nhìn cái người đang thu dọn

bàn, “Lầu cải trắng… Cậu liền thực sự sẽ cho tôi ăn rau cải trắng nấu mì Ý sao?”

Điều hắn phân vân chính là hôm nay tất cả các cửa hàng đều ngừng kinh doanh, còn có thể đến nơi nào mới có thể mua được ăn. Nên hắn tốt xấu gì cũng cực cực khổ khổ ngồi xe

từ Dusseldorlf

đến

Duisburg

đến, lẽ nào chính là để

ăn cái này sao?

Dư Dương mở tủ lạnh, “Tôi nói anh có thể đừng để ý như vậy được không?”

Tủ lạnh được nhồi đầy ụ các món mua từ siêu thị

Châu Á: thịt cừu, thịt bò, bánh bao, trứng, tôm viên, giá đỗ, rau chân vịt, đậu hũ Nhật Bản… Nhìn qua thật đúng là đầy đủ mọi thứ, nhìn qua đã thấy đói.

“Này, chuẩn bị đầy đủ hết chưa, ” Chu Khải giúp đỡ lắp nồi, lấy ra hai gói gia vị đặc biệt để cho vào lẩu.

Sau khi đem nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều chuẩn bị xong, Dư Dương bật bếp lên, cầm lấy nửa gói cánh gà: “Tôi đem cái này đi chiên”

“Cậu, đồ tiểu lưu manh.”

“…” Nói hay lắm, hắn trái lại nghĩ đi hướng khác thế đấy, “Phi, anh mới lưu manh!”

Không đến một hồi, Chu Khải ngửa đầu

la: “Này, ngon

rồi, đừng chiên.”

Nhắm mắt lại nghe được

đầu kia

căm giận trả về một câu cút đi, Chu Khải cười, chóp mũi tràn đầy mùi thơm của nồi lẩu.

Tối hôm qua làm vội đến quá nửa đêm, nên ngủ thẳng đến cuối buổi chiều, tựa hồ chẳng cảm giác được gì nữa. Mà tỉnh lại thì đã là chạng vạng, sờ lấy cái điện thoại dưới gối, gọi cái người kia đến hôm qua mới nói đến vụ trao đổi số điện thoại: “Thiếu đồ gì không tôi còn mua?”

Đầu đằng kia cũng là vội đến tận bảy giờ sáng mới

kết thúc công việc, vẫn còn đang ngái ngủ, “… Ngô, biết rồi…”

“Biết rõ cái gì, hỏi cậu chuẩn bị chưa!”

“… Chuẩn bị cho tốt.”

“Đến lúc đó tại trạm xe lửa chờ tôi được không?”

“…”

“Cậu có nghe không vậy?”

Hắn biết rõ đang ngái ngủ mà có thể nói chuyện tỉnh táo là rất khó khăn, nhưng hắn không nghĩ tới Dư Dương khi chưa rời giường tính khí lại như vậy. Mức đề-xi-ben từ ân ân a a biến thành rít gào, Chu Khải thực sự bị dọa nhảy dựng, chỉ nghe người ở đầu kia điện thoại rống giận: “Đến rồi thì gọi điện thoại tôi đi ra đón anh còn không được sao!” Sau đó liền chỉ còn lại có

hai tiếng tút tút.

Chu Khải nhìn nhìn

màn hình: cái tính khí trẻ con gì đây!

Lúc này, mới bưng ra chảo cánh gà rán, chỉ sợ sớm đã không còn hứng ăn

nữa.

“Thế nào không ăn a?”

“Này không phải là đang chờ cậu cùng ăn sao!”

Dư Dương

cười hai tiếng, cũng vội vàng ngồi xuống, “Đến đến đến, ăn đi, đừng khách khí.”

Ngồi cùng nhau ở bên bàn cơm ăn cơm kỳ thực là rất đặc biệt. Do công việc đặc thù, Chu Khải rất ít ở bên ngoài ăn cơm, vì thế, với hắn mà nói, quanh năm ngồi bên người cùng mình một chỗ ăn cơm đại thể đều là anh em thân quen. Bất đắc dĩ là

dù cùng tri kỷ, nhưng thời gian ăn cơm luôn chỉ có tầm mười phút, nói không được quá vài câu, sau đó liền đều tự động cất bát, tiếp tục quay lại làm việc. Thế nhưng, hôm nay không như vậy.

Chu Khải tâm tình rất tốt, chậm rì rì uống Krombacher, cùng Dư Dương nói đâu đâu. Bất tri bất giác, liền nói thật nhiều, từ khi bắt đầu học nghề cho đến khi đi làm.

“Biết chưa, tôi ban đầu là làm ở quán bar trong nước, 23 tuổi đã làm đầu bếp trưởng. Có một lần mang mấy đầu bếp

của quán rượu ra ngoài tham gia một hoạt động, quản lí quán rượu

phụ trách tiếp đãi gặp tôi liền hỏi, các anh ai là bếp trưởng? Tôi nói chính là tôi, người nọ còn không tin, đại khái là cảm thấy lúc đó tôi rất trẻ tuổi, sau đó muốn tôi làm cho hắn món ăn sở trường của mình.”

Dư Dương ở

trong nồi tìm nấm, cắt ngang hỏi: “Vậy sau đó anh làm món ăn gì?”

“Không có làm a, tôi nói với hắn, tôi làm tốt tất cả các món.”

“Anh nói vậy mà không biết ngượng sao? Không phải lần trước đã nói, đầu bếp không phải cái gì cũng biết làm sao?”

“Nói như vậy không sai. Chẳng qua hắn vừa nghe tôi nói như vậy, cũng liền cười, nhưng sau đó sẽ tin.” Chu Khải nhìn Dư Dương bộ dạng

nghi hoặc, thế là tiếp tục kể chuyện: “Thầy của tôi từng nói, làm đầu bếp, ‘ mỗi

món ăn đều

nên biết làm ’, ít nhất có thể nói là thành thạo các món ăn, nhưng nếu như có khách hỏi cậu món ăn sở trường nhất, thì chỉ có một thôi”

Dư Dương suy nghĩ một chút, “Này nếu như hắn cho anh làm bánh bao làm xíu mại gì đó, anh

lại không làm được thì sao?”

Chu Khải cong khóe miệng, “Ai nói cho cậu là tôi không

nấu món chính?”

—— gì!?

“Là, tôi biết rõ cậu muốn nói lão Du… Lão Du làm tráng miệng chứ không nấu ăn, sẽ không biết xào rau.” Nhịn không được tác quái, bắt đầu vui đùa, “… Là tôi giỏi nên có thể làm mà thôi.”

Vừa nghe đến Chu Khải

cố ý dùng ngữ điệu này, Dư Dương cũng không khỏi muốn còn hắn hai câu: “… Gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua da mặt như thế này.”

“Chẳng qua tôi chỉ biết làm mà thôi, nhưng nói chung vẫn là ngon đi, không nhất định so với lão Du làm phải ngon hơn.”

Điện thoại Dư Dương vang lên, Chu Khải không biết vì cái gì, ánh mắt rơi xuống ảnh chụp để trên bàn sách đối diện.

Thấy điện thoại, Dư Dương hiển nhiên có chút kỳ quái, tiếp đứng lên sau đo có chút âp úng mà hỏi: “… Thời gian bên đó… Cũng phải bốn giờ sáng rồi đi? Thế nào lại muộn như thế…”

Chỉ có thể loáng thoáng nghe được thanh âm của một người đàn ông, dường như sai giờ khiến âm thanh có vẻ càng thêm mơ hồ. Chu Khải như không có việc gì định ăn hết nấm trong nồi, trái lại phát hiện đã bị đứa nhỏ này tiêu diệt sạch sẽ.

“… Cùng bạn ăn cơm,… Không còn thừa được mấy

tiếng đồng hồ, mau ngủ đi…”

Là sao, đang theo lão tử đang ăn cơm hử, không có gì chuyện liền vội vàng ngủ đi?.

“Anh ta là ai?”

Dư Dương vừa vặn ngồi xuống, nghe được Chu Khải nói một câu không đầu không

đuôi, không có phản ứng gì cả.

“Hơn nửa đêm, đây là mộng xuân tỉnh dậy rồi nhớ đi?”

“… Cái gì

vậy!” Bị hắn nói như vậy, còn thấy thật xấu hổ, tuy rằng Dư Dương biết rõ sự thực không phải là như thế.

Tưởng Vũ Châu lại bắt đầu nhận một vụ mới. Trước làm một vụ án mất nửa năm mới giải quyết xong được, khó có được

một thời gian rảnh, nhưng bình thường sinh hoạt còn không quá thoải mái, chưa nói những việc khác.

Vì một phần

báo cáo phân tích sản nghiệp mà làm đến hừng đông, cố không đi công tác mệt mỏi, lại toàn tắm nước nóng sau khi xong việc, còn nếu không thì lại đến quán bar ngồi uống rượu đến ba giờ sáng.

Dư Dương rất xót Tưởng Vũ Châu như thế này.

Chính mình còn luôn oán giận thời gian hai người cùng một chỗ cũng là ít như vậy, ngày nghỉ của người này không thể so sánh với những người khác. Có thể nhận lời đi đâu chỉ có vào kì nghỉ đông. Nhưng dù vậy, người kia cho dù mệt vẫn không quên gọi điện thoại cho Dư Dương. Có đôi khi là lo lắng cậu có hay không ăn cơm. Một khi nghĩ vậy, Dư Dương liền cảm giác trước đây chính mình chính là như bọn con nít, ấu trĩ vô cùng.

Biết rõ đây là ước mơ cậu tha thiết muốn thực hiện, hơn nữa mỗi ngày trôi qua đều nỗ lực làm việc, cho nên liền càng ủng hộ cậu, lý giải, hơn nữa thông cảm cho cậu. Nhớ kỹ Tưởng Vũ Châu khi tiễn cậu ở sân bay có nói: “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian mà.”

Dư Dương rất ít đối người khác nói những lời này, Chu Khải nghe rất an tĩnh, nhưng là một bộ dáng không chút nào nghiêm túc.

Bọn họ cùng một chỗ ba năm, làm sao vài tháng có thể chống lại. Hắn thình lình rất muốn cười nói “Đàn ông này nói gì cũng tin, cậu có phải hay không cũng quá ngây khả ái

đi?” Thế nhưng hắn không có mở miệng.

Trong bát rau chân vịt đã nguội, hắn chỉ là đối loại này tình cảm này cảm thấy xa lạ.

Tuy rằng hắn căn bản không tin hai nam nhân có thể vượt qua thời gian cùng không gian, cứ như vậy không gặp được cũng không sờ được,

nhưng đoạn cảm tình này,

trái lại cứ như vậy ngạnh tại yết hầu.