Trong đêm
Giáng Sinh nhà ăn nhận được một đơn đặt hàng gồm 300 người, một đám anh chàng người Đức đem ba tầng nhà hàng
bao trắng đêm đó. Hoạt động bắt đầu từ 8 giờ tối cho đến năm giờ sáng hôm sau thì chấm dứt.
Nhà bếp phụng mệnh đành phải từ 7 giờ bắt đầu đi làm, làm liên tục đến 2 rưỡi sáng hôm sau. Cũng may ngày đó ban ngày được nghỉ, bằng không cho dù là
ai cũng không
chịu nổi.
Càng khổ cực chính là cần phải có đủ người phục vụ.
Vì ứng phó những 300 khách, nên dù cho hôm đó không có ca làm cũng sẽ bị Mã Húc Dương gọi đến từ bảy giờ. Khi Dư Dương nhận được điện thoại của Mã Húc Dương còn tưởng rằng đây chỉ là thiếu nhân lực như trước đây, đến rồi mới biết được là phải phục vụ 300
người.
Giờ có hối cũng không kịp. Oán niệm Mã chim trong điện thoại cố ý không nói rõ ràng, làm mình cư nhiên cứ như vậy bị gạt đến. Xem ra lần làm cu li này trốn không thoát.
Chu Khải biết rõ ngày đó không phải
là ca làm của Dư Dương,
nhưng trong thời gian nghỉ ngơi nửa đêm cùng Chúc Vân Tường ở bên cửa hút thuốc, trái lại thấy người bận rộn, chạy lên
chạy xuống kia không phải Dư Dương thì còn ai vào đây?
Chúc Vân Tường nhìn nhà ăn đông nghịt người, “Mẹ nó, nhóm người này thực là khỏe ăn thế sao, phỏng chừng nửa đêm tới sáng còn phải gọi thêm
bốn lần.”
“Ngay từ đầu khi đặt món, Mã chim cư nhiên còn cùng với bọn họ đề cử món thịt dê burrito. Tôi nói không thể làm, sau lại hỏi hắn có thấy trong thực đơn tự chọn nào có món ý chưa? Huống chi còn ba trăm người, làm thế không lỗ vốn mới là lạ.”
Chúc Vân Tường nhả một ngụm khói, “Hắn thì làm gì nghĩ đến nhiều thứ như vậy? Cậu nói hắn sớm biết rằng đêm nay nhiều người, mà lại không bố trí người luôn? Mỗi lần đều là đến buổi chiều rồi mới vội vội vàng vàng gọi điện thoại, phàm là phục vụ sinh chỉ cần có thời gian rảnh thì đều lừa
đến! Bọn họ khẳng định không thể đủ người, tuy nói ngày mai nghỉ ngơi đi, nhưng người ta lẽ nào sẽ không
vì
chính mình? Hắn căn bản là không quan tâm!”
Chu Khải cúi đầu không nói chuyện, dụi tắt một điếu thuốc rồi lại lấy một điếu mới ra.
“Còn hút nữa? Nên đi vào thôi, không thì lát lão Du kiểu gì cũng cằn nhằn chết cậu cho mà xem!”
Tâm phiền. Nhưng vẫn là không có biện pháp, đem điếu thuốc nhét trở lại, cùng Chúc Vân Tường một trước một sau đi xuống nhà bếp.
Có làm thêm ba lần
đồ ăn, rốt cục mắt cũng thấy sắp kết thúc công việc.
Hừng đông hai giờ sáng, Chu Khải tự mình lên tầng
nhìn một vòng, khách hàng cơ hồ đã đi hơn một nửa, còn lưu lại chủ yếu
chỉ là những người còn muốn uống rượu vui chơi.
Người phục vụ rượu vang vẫn đang vội sứt đầu mẻ trán, đến gần nhìn mới nhìn thấy
Dư Dương có điểm mệt mỏi, “Yêu, đều thành gấu mèo rồi, này rõ ràng thường ngày chắc chắn là
rất an nhàn, ít vận động.”
Hỏi mới biết được, nguyên lai này hai ngày đang trong thời gian
thi cử, khó trách mới có thể oán niệm như vậy.
Chu Khải xuống
phòng bếp thông báo cho mọi người, “Chuẩn bị thu dọn. Tiểu Vương, các cậu cũng còn nhiều
lắm, hôm nay từng này bát khẳng định là rửa
không xong được, lưu lại cũng không sao. Đi thu thập đồ đi.” Vừa nghĩ đến đã là hai giờ, lại nói: “Giờ này
khẳng định không còn xe, hai cậu lên
lầu ngủ, tôi cùng lão Chúc trong phòng đều có sô pha.”
“Như vậy tiện không?… Có thể hay không rất phiền phức?”
Chu Khải nghiêng đầu, “Đều là đại lão gia, còn sợ cái gì? Không nhanh còn không có phòng để ngủ đâu!”
Hai cái học sinh công cũng cười, Tiểu Vương gật đầu: “Này… Cảm ơn đầu bếp
Chu!”
Kiểm tra qua tất cả các cửa, khóa cẩn thận, Chu Khải là người cuối cùng rời nhà bếp.
Khi đóng cửa lại đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Một lần nữa mở đèn, nhấc điện thoại lên.
Vừa mới đi tới nhìn, đại bộ phận khách còn lại
đều ở tầng ba uống rượu, Mã Húc Dương cùng Quan Lệ Dĩnh cũng trong đó. Cho nên mới phóng tâm mà đem điện thoại đẩy đến sảnh tầng một, nhận điện thoại đúng như dự đoán là một âm thanh xa lạ của phục vụ sinh.
“Lúc trước là ai gọi món ăn bị lỗi, Tiểu Dư đâu? Gọi cậu ta xuống, tôi có việc muốn hỏi.”
Nghe được trong điện thoại là giọng Chu Khải đang nổi giận đùng đùng, người ở đầu kia không dám nói nhiều, vội vã đáp ứng: “Biết rồi chu đầu bếp, em bảo cậu ta lập tức sẽ đi xuống!”
Không lâu sau, Dư Dương đến quầy bar lấy rượu, học sinh này vội vàng cầm lấy hai bình nước chanh trên tay cậu, “Cậu vừa mới gọi món nhầm thời gian? Chu trù vừa mới gọi điện thoại bảo cậu lập tức đi xuống. Thật giống như… tức giận rồi.”
Dư Dương ngẩn người, một đường đi xuống cố nhớ lại xem mình sai chỗ nào.
Khi tới
nhà bếp, thấy bên trong mọi người đều đi hết, chỉ còn một mình Chu Khải. Cũng phải, gần ba giờ, nhà bếp cũng tan tầm rồi.
“Món ăn như thế nào?”
Chu Khải đưa lưng về phía cậu, đang trông cái nồi.
Nhìn hắn không nói lời nào, Dư Dương bối rối: “Là chuyện như thế nào? Anh
nói a. Trên lầu còn chờ tôi đó!”
“Gọi gì mà gọi, người trên lầu quan trọng với cậu đến thế?” Chu Khải liếc mắt nhìn, chỉ vào cái bát trên bàn: “Chính mình qua nhìn.”
—— Trên bàn sạch sẽ
cái gì cũng không có, chỉ có một chén mì vằn thắn vừa làm xong, vẫn còn bốc khói.
“Mì vằn thắn!?” Khuôn mặt mệt mỏi cả đêm
rốt cục cũng cười.
Chu Khải lau bếp nấu “Tôi nói cậu tranh thủ nghỉ một chút thì có mất khối thịt nào? Liều mạng làm việc như thế, Mã chim cho cậu thêm được mấy đồng?”
“Uy, đây là công việc! Mặc kệ nói như thế nào, chí ít cũng
nên tận tâm tận lực đi?”
“Ít nói nhảm, ăn nhanh đi!
Ăn xong tôi còn
đóng cửa.”
Hừng đông ba giờ sáng, ngay cả thói quen không ăn cơm của mình nên dạ dày hay đau, càng đừng nói tới người này. Tuy rằng nhà bếp kết thúc, nhưng trên lầu chí ít còn phải làm thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
Dư Dương đại khái là thật đói bụng, cũng ngồi xuống ăn luôn.
Cái này vị không đổi, cùng bữa ăn lần trước một dạng.
Quỷ chết đói như vậy hẳn sẽ không buông tha, cuối cùng ngay cả
canh cũng không còn lại một chút.
Một bữa ăn mì vằn thắn, liền khiến Dư Dương cười đến như là khi được cầm ba tháng tiền lương.
Thật dễ dỗ.
“Thiếu nợ mì vằn thắn hôm nay là trả hết a, lần sau đừng lại
đòi tôi nữa đấy
.”
Trả hết nợ sao? Chu Khải suy nghĩ vòng vo, “Vậy cậu cũng
thiếu tôi cái lẩu, dự định lúc nào trả đây?”
Cơm no rượu say tất cả đều có thể
thương lượng! Dư Dương tâm tình tốt, thốt ra: “Cho anh quyết định!”
Chu Khải
nhìn hắn thế này cũng vui vẻ, “Đi a, ngày mai đi.”
Ngày mai tất cả các cửa hàng đều nghỉ lễ, nhà ăn cũng thế, là một ngày nghỉ Giáng Sinh khó có được.
“Được, lẩu cải trắng, quân tử nhất ngôn!”
Mỗi lần thấy cậu hơi câu lên khóe miệng, làm hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má cũng hiện lên, Chu Khải đều cảm thấy trong lòng vô cùng hưởng thụ.
Hồi tưởng lại trước đây. Có
cảm tình nào không phải do hắn điều khiển, do hắn chủ đạo? Hắn nói bắt đầu liền bắt đầu, thậm chí khiến người đối diện hắn khăng khăng một mực thep mình. Chỉ khi nào loại tình cảm không oán không hối này vượt qua phạm vi khống chế của mình, hắn lại tránh không kịp, nói cắt đứt liền cắt đứt. Hắn tổng nói đùa nói ‘ Quy tắc của trò chơi cũng không nắm rõ, còn muốn chơi đùa cái gì
’, cho nên chưa bao giờ nghiêm túc cùng người khác ở một chỗ. Nhưng đợi khi ý thức được sự nghiêm túc cùng chấp nhất ở Dư Dương thì, chính mình thật giống như đã ra tay. Đánh giá sai cũng tốt, thất thủ cũng được, lúc này hắn rất hiểu rõ… Chính mình không hề nghĩ lúc đó thu tay lại.