- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 13
Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
Chương 13
Đồ dùng hàng ngày đã được đóng gói trong bốn cái hộp giấy, chỉ là mấy thùng đựng sách vở thì không nhẹ chút nào. May mắn là không phải chuyển hết tất cả mọi thứ ra khỏi kí túc. Cho nên, Dư Dương chỉ chuyển nhu yếu phẩm hàng ngày đi.
Chu Khải lần đầu tiên đến ký túc xá của cậu, nhìn quanh gian phòng một phát, cũng coi như ngăn nắp sạch sẽ, “Uy, có muốn tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu, ” Dư Dương dùng băng dính dán lại cái họp
cuối cùng, ra ngoài đi đến
nhà bếp, “Trong phòng bếp còn có mấy cái nồi, xoong chảo gì đó, cũng gần như đủ hết.”
Khi thấy nhà bếp vô cùng thê thảm thì, Chu Khải nhịn không được nhíu mày, “… Không phải chứ, kinh khủng như thế này?” Tiện tay
mở tủ lạnh, bên trong chỉ có thừa một chút mì Ý và một củ
cải trắng sắp hỏng.
Bếp thì tích đầy mỡ, có vẻ như đã thật lâu không sờ vào, “Này nhà bếp bình thường không hay dùng a?”
“Đương nhiên là có a, ” Dư Dương cất nốt bát trên trạn, hùng hồn trả lời: “Khi không làm thêm ở nhà ăn, thời gian còn lại đều là chính mình làm.”
Tủ bát trong chất không ít đồ ăn liền, “Cho nên mỗi ngày đều ăn đồ ăn liền mua trong siêu thị?”
“Đương nhiên còn có cái khác a!”
Hắn hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng không tin tưởng, làm cho Dư Dương một phát liền xẹp xuống, “Tôi… Tôi còn có thể làm cải trắng a.”
Chu Khải không khỏi cười lạnh một tiếng, “Cậu thế nhưng thật sự bản lĩnh a, tôi thì sẽ không bao giờ làm cải trắng đâu!”
Dư Dương không có đủ công phu
để phản ứng trước biểu tình thiếu đánh này của hắn, chỉ từ ngăn tủ trong lôi ra một cái lò vi sóng giản dị, “Hóa ra vẫn còn cái này! Tôi đều quên mất!”
Thời gian mới đến Đức đã cố ý đi siêu thị mua cái lò vi sóng này, háo hức nghĩ muốn đối đãi cái dạ dày của mình thật tốt. Nhưng sau rồi đều bị thời gian học hành chiếm hết.
Dư Dương mở hộp đồ ra, tìm hướng dẫn sử dụng để nghiên cứu, phát hiện lò vi sóng này vừa vặn cùng nồi áp suất của mình hợp nhau, “Thế này là có thể nấu lẩu ăn a!”
“Là là, lẩu rau cải trắng ăn cũng rất ngon.” Chu Khải huýt sáo quay đầu.
Từ ký túc xá đến mới nơi ở đi đường
chưa đến
mười đến phút, cách trạm xe lửa càng gần, sau này đi làm có thể trực tiếp đi bộ
đi ngồi xe lửa. Bởi vì điểm nhỏ đó cũng có thể cao hứng, Chu Khải nhịn không được cho một câu: “Dù sao thì cậu
ngồi xe lại không cần mua vé, tùy tiện lên thôi.”
Cái gì gọi tùy tiện lên a…!? Dư Dương oán thầm, cùng nam nhân trước mắt đem cái thùng chuyển xuống xe.
Căn phòng rỗng tuếch, ngoại trừ có buồng vệ sinh có nhà bếp có giường có chiếu, còn đâu không thấy một tia ấm áp.
Chu Khải có chút kinh ngạc, “Bàn, ghế, đèn bàn, thảm, thùng rác… đều không có. Này cậu là dự định muốn thế nào?”
Nguyên lai lúc đầu còn không thấy mình thiếu nhiều đồ như vậy, nhưng hiện tại nghe Chu Khải một hơi thở nói ra nhiều như vậy, thật giống… Thực sự thiếu những thứ này đều không được.
“Còn có a, ” Chu Khải đi tới lò sưởi ngắm ngía
nửa ngày, “Mở đến bây giờ, sao
không thấy có chút nhiệt nào?”
“Úc, chủ nhà nói lò sưởi không được tốt lắm, cho nên tiền thuê mới rẻ như thế a.”
“…” Như thế xem ra, lần sau còn phải đi một chuyến.
Vốn là không muốn lại phiền phức Chu Khải, nhưng Dư Dương sau đêm ngủ thứ nhất thức dậy, liền phát hiện nệm cũ đã rất mềm, lò xo bên trong đều đã lỏng, vừa nằm xuống liền cảm giác như là rơi vào một đống
bùn nhão. Vừa tỉnh ngủ, xương sống, thắt lưng lưng đều đau ê ẩm.
Làm một cái danh sách những thứ đồ cần mua, Dư Dương bất đắc dĩ tại dòng cuối cùng viết thêm một chữ: nệm.
Buổi chiều tại siêu thị Châu Á mua nguyên liệu nấu ăn, lái xe không lâu liền xong.
Dựa theo danh sách mua sắm, một kiện một kiện đem đồ
xem qua. Thời gian Dư Dương đem thử nệm, tại đây cậu cứ nằm hết cái này tới cái khác, Chu Khải chịu không nổi, hướng cậu khoát khoát tay ra hiệu đứng lên, lại tự mình thể nghiệm nằm trên đó một phát.
“Thế nào, có phải hay không cái này hơi mềm một chút nhưng khá thoải mái?”
Chu Khải xoa xoa cằm, “Cái này.”
“Sẽ không cứng sao?”
“Ngủ nệm cứng một chút đối cột sống mới tốt biết không?”
Cảnh hai người đàn ông đối với hai cái nệm do dự không biết chọn cái nào, thực sự có điểm quái dị. Thấy có nhân viên cửa hàng bắt đầu hỏi dò, Chu Khải liền mượn cơ hội dạo đi các
khu vực khác. Dù sao thì hắn một chữ cũng nghe không hiểu, còn lại liền cho nhóc kia tự mình giải quyết đi.
Đem danh sách những đồ đã chọn xong, mang ra lấy hóa đơn.
Kết quả là
sau khi xong, Dư Dương thấy được máy làm kem tự động —— mỗi lần đến siêu thị cũng không chịu bỏ qua cái này.
“Anh
có muốn không?”
“Không cần.”
“Anh
thế nào biết rõ tôi đang nói cái này…”
“Tôi chỉ thấy có người ở quầy thu ngân hai mắt phát quang nhìn chằm chằm bên kia, thật giống như đời này chưa từng được ăn kem ly.”
Dư Dương nhịn không được
cho một
cái xem thường, từ túi áo trong lấy ra một hai đồng tiền xu, “Một đồng một cái, vừa phải a.”
Nháo không ngừng thế này, Chu Khải tay cắm ở túi áo trong vuốt gói thuốc đành phải rút ra.
Người nọ mua hai cái kem ly trứng ống, đưa một cái đến trước mặt Chu Khải, “Này, cảm ơn anh này hai lần giúp đỡ!”
Tuy rằng muốn cười, nhưng Chu Khải vẫn là nhún vai, một bên đi ra ngoài một bên cảm thán: ai, dùng một cái kem ly để tống cổ người ta nga.
Lần thứ hai đặt chân đến nhà tân gia cùng lần đầu tiên đến thì hoàn toàn bất đồng. Bốn cái hộp đều được dỡ ra,
nệm mới cùng các thứ đã mua cũng được sắp xếp, Chu Khải đem một cái cái gì đó phóng tới trên bàn.
“Này là cái gì? Anh mua?”
“Không phải, ” không có dự
tính sẽ
bị đặt câu hỏi, hắn mở miệng mập mờ rằng: “Đằng nào tôi cũng không dùng được, đưa cho cậu đi, coi như phế vật lợi dụng.”
Không biết rõ hắn từ đâu ra lấy được cái này, Dư Dương nhìn nửa ngày, nhất định là lần trước đến, nhìn nơi đây lò sưởi không dùng được, cho nên mới… Không nghĩ tới người này tuy rằng miệng
thì như vậy, nhưng tâm cũng không tệ.
“… Cảm ơn a, lần sau mời anh ăn cơm!”
Vậy mà người nọ tuyệt không nể tình, cố ý đen mặt hỏi: “Mời ăn cải trắng sao?”
… Rất muốn đánh
hắn…!
Híp mắt lại cười phản kích rằng: “Là lẩu cải trắng, có muốn không a?”
Xa xa trên bàn nhỏ là một khung hình, ảnh xa lạ nam nhân im lặng kẹp ở bên trong. Thị lực hắn chỉ nhìn một cái liền nhìn ra đấy không phải Dư Dương, còn có thể mơ hồ thấy nam nhân ăn mặc như thế nào —— tuy rằng là mặc vào quần áo đơn giản, nhưng nhìn thế nào cũng thấy người này lớn tuổi hơn một ít đi?
Vỏn vẹn là hai giây, đường nhìn liền trở về khuôn mặt Dư Dương.
Tiếp lấy đề tài vừa mới cố ý đùa cậu: “… Đương nhiên muốn a.”
…
Ai mà quan tâm có làm lẩu cải trắng thật không đi?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
- Chương 13