Chương 17

Vừa nhìn thoáng qua, suýt nữa phun ra một ngụm nước.

Vội vàng gọi Vệ Nam đến xem: "Thật không ngờ có người bốc được số thứ tự của Tống Sơ Bạch còn bán lại? Người bốc được chắc là một anh chàng nhỉ?"

"Với nhan sắc của anh Sơ, cho dù là một thằng đực rựa bốc được cũng không muốn bán lại mới phải chứ?" Vệ Nam khó hiểu nói: "Đây là thần thánh phương nào mà lại không bị sắc đẹp làm lay động? Để tôi tra thử ip."

Cố Yến Minh không hạn chế hành tung của Lộ Ni, thỉnh thoảng Lộ Ni cũng ra ngoài xem triển lãm hoặc hội thảo y học, vì vậy khi Lộ Du Du ra khỏi cửa vào buổi sáng, quản gia và vệ sĩ đều không nghĩ nhiều. Thấy cô chỉ xách một túi giấy màu nâu, bọn họ tưởng cô đi mua sắm.

Nhưng trời tối rồi mà Lộ Du Du vẫn chưa về.

Quản gia thấy không ổn, không biết phải làm sao bèn gọi điện cho trợ lý Triệu Triển của Cố Yến Minh.

Triệu Triển liếc nhìn Cố Yến Minh đang sải bước đi trước, che điện thoại lại, lặng lẽ lùi lại hai bước, đi sang một bên cau mày nói: "Ông đến phòng của Lộ tiểu thư xem thử, xem cô ấy có quên mang điện thoại không?"

Một lúc sau, quản gia quay lại, hoảng hốt nói: "Trong tủ quần áo của Lộ tiểu thư thiếu mất hai bộ quần áo, thẻ điện thoại bị bẻ gãy vứt vào thùng rác, không phải là cô ấy bỏ nhà đi chứ?!"

Triệu Triển lập tức cau mày chặt hơn, trong lòng thầm nghĩ Lộ Ni "không biết điều." Làm ầm ĩ như vậy có thể vì chuyện gì, chẳng phải là vì Cố tổng bỏ cô ấy ở lại sân trượt tuyết để đến bệnh viện sao? Chu Thi Nhã làm ầm lên là vì có nhà họ Chu chống lưng, còn Lộ Ni có gì? Cô ấy làm như vậy một lần, chỉ sợ sẽ làm hao mòn hết chút kiên nhẫn vốn đã không có bao nhiêu của Cố tổng.



Đến lúc đó, chỉ sợ chính cô ấy là người hối hận không kịp.

Thật sự không thông minh. Nếu muốn tiến thêm một bước vào trái tim của Cố tổng, cô ấy nên ngoan ngoãn ở lại biệt thự, nấu món cá chẽm của mình.

Quản gia chưa đi theo Cố Yến Minh được bao lâu, tim như treo lơ lửng, sợ bị trách phạt: "Lộ tiểu thư rời khỏi biệt thự của Cố tổng, chắc cũng không có chỗ nào để đi, nhiều nhất là về nhà hoặc đến chỗ người bạn kia của cô ấy, hay là tôi bảo vệ sĩ đi tìm cô ấy về?"

"Yên tâm đi." Triệu Triển liếc nhìn bóng dáng của Cố Yến Minh, bước nhanh đuổi theo, không để ý nhiều đến chuyện này, nói: "Cô ấy sẽ tự động quay về."

Cố Yến Minh đã bước vào nhà, chưa kịp vào đại sảnh thì cha Cố đã cầm tách trà trên bàn ném vào đầu hắn, Cố Yến Minh cau mày, dịch sang bên trái một bước, tách trà bằng sứ viền ngọc bích rơi xuống cửa chính, vỡ tan tành.

Nước nóng bắn tung tóe khắp khung cửa, chảy thành từng giọt, suýt nữa làm ướt vị trợ lý vô tội, Triệu Triển vội lùi lại một bước đứng ngoài cửa, cúi đầu, tay trái nắm tay phải, không dám thở mạnh.

Chuyện quan trọng đến rồi.

Cố Yến Minh mặt không biểu cảm nhìn những mảnh vỡ của tách sứ trên sàn, không kiên nhẫn quay người định đi.

Cha Cố ở đằng sau chỉ tay vào hắn mắng: "Mày xem mày gây ra tai họa gì kìa! Năm đó là mày nhất quyết tranh với anh trai mày, bây giờ tranh được rồi lại không cần người ta nữa! Nhà họ Chu hôm qua đến khóc lóc kể lể cả buổi chiều, nói Chu Thi Nhã vì mày mà tự sát! Mày bảo mặt mũi của tao để đâu?!"