Tɧẩʍ ɖυ Ninh muốn nói với cậu, em xinh đẹp như vậy lại nói những lời này quá nhiều sẽ khiến người ta không chịu nổi mất.
Nhưng hiện tại tố chất tâm lý của anh đã được kiến tạo, ít nhất sẽ không vì một câu nói mà chảy máu mũi nữa. Kết quả, lúc anh thật sự gọi cậu là vợ, cậu lại đỏ bừng mặt không chịu đáp.
"Dì gọi điện thoại đến có chuyện gì sao?" Đường Nặc vươn chân để Tɧẩʍ ɖυ Ninh đeo vớ cho mình, ngoan ngoãn hệt như búp bê.
"Không có chuyện gì đâu." Tɧẩʍ ɖυ Ninh sờ lòng bàn chân nóng rực của cậu, cười nói: "Mẹ anh hỏi em có muốn đến nhà anh chơi không? Bà mời em tới làm khách."
"Dì đã gọi đến thì phải đi chứ." Đường Nặc rụt chân về, hỏi: "Có nói khi nào không anh?"
"Không phải gọi mà là mời em. Nếu em chưa sẵn sàng thì cứ từ từ rồi tính."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh rất tri kỷ, anh đoán Đường Nặc có lẽ cần phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, thế nhưng không ngờ đối phương lại không chút do dự, kiên trì nói: "Muốn đi."
Cuối cùng cả hai quyết định chọn kỳ nghỉ ngắn mồng 1 tháng 5, Lâm Hoàn còn đặc biệt gọi Thẩm Hinh Ninh với Phương Thiều Viên về, nói muốn cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
"Nhà cậu sao lại ăn cơm đoàn viên ngày 1 tháng 5?" Giang Dực thấy khó hiểu, "Là do nhà cậu toàn công dân lao động vinh quang hả?"
"Không phải, chỉ là đúng dịp." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói, "Sinh nhật của Nặc Nặc là 5-5, mồng 4 tôi đưa em ấy đi chơi, mồng 5 dẫn về nhà."
Giang Dực hiểu ra, " À! Thảo nào Ân Vũ mới đây còn mua một cái... Ặc... Em ấy không cho tôi nói với cậu."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không truy hỏi, Giang Dực lại lo cho mình: "Vậy giờ cậu nói tôi nên tặng cái gì mới tốt đây? Cậu cũng thật là, không báo trước với tôi một tiếng."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh cười thở dài: "Tấm lòng của cậu thì xin nhận, hai người tặng chung là được rồi."
"Không được, đó là tấm lòng của Ân Vũ, tôi không giúp được cái gì cả," Giang Dực nói nhỏ với Tɧẩʍ ɖυ Ninh: "Tôi cũng không bỏ tiền."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh bị hắn chọc cười, nhưng nhớ lại chiếc Lamborghini của mình, vẫn phải nhắc nhở một câu, "Xe với nhà thì bỏ nhé, nếu cậu tặng cái này cả hai chúng ta sẽ mất mặt lắm."
-
Tɧẩʍ ɖυ Ninh đã suy tính sinh nhật này nên trải qua thế nào từ rất lâu rồi, Đường Nặc sợ Giang Dực chỉ cho Tɧẩʍ ɖυ Ninh mấy ý tưởng lung tung còn cố ý dặn anh: "Không cần máy bay không người lái, cũng không cần 999 bông hồng, thật ra mong muốn của em vô cùng đơn giản, cùng nhau ăn một bữa cơm em cũng đã rất vui rồi."
"Thế vẫn nên dẫn em ra ngoài chơi chứ." Tɧẩʍ ɖυ Ninh dịu dàng nói: "Tốt xấu gì cũng là sinh nhật, không thể ru rú ở nhà cả ngày được."
"Nhưng em muốn ở nhà chờ anh." Đường Nặc nói, "Bình thường chỗ nào anh cũng dẫn em đi, chính là vì sinh nhật cho nên em muốn ở bên anh cả ngày."
"Em muốn cùng anh ngủ nướng đến trưa, chiều chúng ta cùng làm bánh sinh nhật, bữa tối em sẽ dạy anh làm mì trường thọ, sau đó là thổi nến, tắm rửa, đi ngủ."
"Tắm uyên ương hả?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn còn tiếc nuối vụ này.
"Được..." Đường Nặc đồng ý không thống khoái lắm, cậu rối rắm nói: "Nhưng mà... tắm nhanh thôi, tại mồng 5 còn phải đến nhà anh nữa, không thể dậy trễ quá."
"Không thành vấn đề." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói đầy ẩn ý, "Chúng ta tắm sớm chút là được."
Mồng 4, Đường Nặc thức dậy trong ánh mặt trời trong lành buổi ban trưa như cậu mong muốn.
Đồng hồ sinh học của Tɧẩʍ ɖυ Ninh rất nghiêm khắc, 8,9 giờ đã tự tỉnh, nhưng vì ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng nên dù không có gì làm thì anh vẫn thấy hai ba tiếng đồng hồ trôi qua sao mà nhanh quá.
Sau khi ở bên Đường Nặc, đối phương mới dần bộc lộ một ít thói quen nho nhỏ.
Ví như lượng cơm không lớn nhưng lại hay thèm ăn, ví như đa số thời điểm đều rất ngoan nhưng lúc làm nũng với anh lại mặc kệ trái phải, lại ví như cậu thật ra cũng không chăm chỉ như vậy, cậu cũng thích làm biếng, thích ngủ nướng, lúc phải đi làm thì hễ nghe thấy chuông báo thức là sẽ dậy đầu tiền, nhưng đến ngày nghỉ, nằm trong ngực Tɧẩʍ ɖυ Ninh, dù xung quanh ồn ào ra sao cậu cũng không thèm tỉnh.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh dần khám phá ra những thói quen nhỏ của Đường Nặc, cậu nói quả không sai, cậu đúng thật là mèo con của anh.
Cơm trưa hai người ăn trên giường, Đường Nặc đổ lười, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cũng chiều cậu, mấy ngày trước có mua một chiếc bàn gấp trên mạng bây giờ đúng lúc phát huy tác dụng.
Buổi chiều hai người làm bánh kem, Tɧẩʍ ɖυ Ninh chưa bao giờ làm cái này, cứ tưởng mấy loại đồ ngọt này sẽ dễ làm hơn nấu cơm.
Nhưng tới khi tận mắt nhìn mỗi một loại nguyên liệu đều được Đường Nặc cân đo cẩn thận, từ các loại bột đến các loại gia vị đều phải thật chính xác, ngay cả thời gian nướng cũng không được quá một giây, anh mới hiểu tại sao bánh kem làm ra từ tay Đường Nặc lại có thể bắt lấy dạ dày bao người.
"Bé cưng, em có thấy giá cả của tiệm mình thấp quá không?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh cắt đôi quả nho, có mấy quả không đều không dùng được anh đều đút cho Đường Nặc.
"Cũng tạm." Miệng Đường Nặc ngập tràn nước nho ngọt mát, ồm ồm nói, "Hầu hết các tiệm khác đều là giá này, em trước khi mở tiệm có nghiên cứu qua."
"Nhưng anh thấy giá công của em nên cao hơn." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói: "Tiệm bánh khác nào có thể làm được như em chứ? Công sức phải đổ ra nhiều như vậy, anh đau lòng."
Bàn tay đang phủ kem của Đường Nặc khựng lại, chớp đôi mắt xinh đẹp, một nụ hôn vị nho rơi xuống bên khóe môi Tɧẩʍ ɖυ Ninh.
"Là anh thương em quá." Đường Nặc nói, "Hóa ra ca ca là một người yêu đương vào sẽ mù quáng."
Bữa tối là mì do chính tay Tɧẩʍ ɖυ Ninh nấu, anh dùng tay nghề nấu bánh canh để thi triển, anh nhìn chằm chằm hai quả trứng chần trong nồi, lo lắng nói:
"Bé cưng, trứng này hình như sắp vỡ rồi."
Đường Nặc nghiên cứu món teppanyaki tự sáng tạo trước lò nướng mới mang đến, cả gian bếp ngập tràn mùi thơm của sốt tiêu.
"Anh giảm nhỏ lửa lại chút." Đường Nặc liếc nhìn từ phía xa.
"Không được rồi vợ ơi, em mau đến xem này."
Động tác của Đường Nặc chững lại, cầm một miếng mực đưa tới bên miệng Tɧẩʍ ɖυ Ninh để anh nếm thử.
"Ừm, ngon lắm." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn trứng trong nồi không chớp mắt, ôm lấy eo Đường Nặc nói, "Vợ, nhanh cứu trứng của anh đi."
Đường Nặc bị anh chọc cười khanh khách, lại vì xưng hô ngọt ngào này của anh mà trái tim ngập tràn ấm áp, cậu cầm muỗng múc trứng gà lên, lòng đỏ trứng chưa kịp chín nhanh chóng kết lại trong nước sôi, tủm tỉm nói: "Vỡ thì vỡ thôi, vỡ em cũng ăn."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn động tác nước chảy mây trôi của Đường Nặc, trước đây anh cảm thấy mình cũng thạo việc nhà lắm, nhưng hiện tại lại phát hiện thường thức của mình hình như chỉ bằng không, vừa định khen đối phương, hai ánh mắt chạm nhau, chưa kịp nói gì, bọn họ đã vội hôn.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh vòng lấy eo cậu từ phía sau, môi răng cọ xát, tương lại có lẽ sẽ có vô số khoảnh khắc thế này, bọn họ sẽ ôm nhau trong phòng bếp, trước cửa sổ sát đất, dưới ánh hoàng hôn... mà hôn môi.
Bọn họ yêu nhau từ biệt hoàng hôn.
Lời tác giả:Còn hai chương nữa là hết (ノ
)"ω"(ヾ
)