Chương 51: Hóa ra là tình yêu

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không nói gì mãi đến tận khi Đường Nặc làm xong kiểm tra trình tự gen.

Nhưng anh trước sau vẫn nắm chặt tay Đường Nặc, canh giữ bên người cậu một tấc không rời, thẳng đến khi bác sĩ đến tận nơi lấy báo cáo kết quả, Tɧẩʍ ɖυ Ninh mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, hỏi nhiều thêm mấy câu.

Anh sở dĩ im lặng là đang tức giận với bản thân.

Lúc trước anh không nghĩ nhiều như vậy, cứ đinh ninh rằng càng tiến gần thêm đối phương một bước thì sẽ tốt hơn cho đối phương, nhưng anh chưa bao giờ nghiền ngẫm qua những lý do khó nói đằng sau đến tột cùng là cái gì.

Một mặt lo lắng cho bệnh tình, một mặt lại bối rối trước tình cảm, anh cứ tưởng rằng mình hiểu chuyện nhưng thực tế lại khiến đối phương chịu dày vò tra tấn.

Chỉ hơi nghĩ lại thôi cũng đã đau lòng muốn dứt, hóa ra trận mưa ấy không chỉ xối ướt Đường Nặc.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không lên tiếng, Đường Nặc cũng yên lặng như cũ, cậu ngoan ngoãn để Tɧẩʍ ɖυ Ninh nắm tay, ngoan ngoãn đi theo sau đối phương.

"Ca ca, anh không vui." Sau khi lên xe Đường Nặc khẳng định nói.

Tay bọn họ vẫn chưa buông, Đường Nặc thuận thế lắc lắc cổ tay, hỏi: "Vì sao vậy?"

Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn sang Đường Nặc, đôi mắt sâu thẳm không rõ ý, nặng nề nói, "Anh hối hận, anh đã làm sai chuyện."

"Nếu là chuyện ngày đó chúng ta giận nhau..." Đường Nặc ngập ngừng mấy giây, suy tư nói: "Hay là chuyện anh chuyển ra ngoài ở, mấy ngày chúng ta không gặp nhau, những chuyện đó đều không quan trọng, ca ca không thể vì những chuyện này mà tự trách bản thân mình."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không đáp, Đường Nặc biết mình nói trúng rồi.

"Nếu lúc ấy anh không đi, có lẽ đến tận bây giờ em vẫn không phát hiện được em không thể... xa anh."

"Mấy ngày qua đúng thật em không tốt lắm, nhưng không phải là vì ca ca làm sai chuyện, mà bởi vì ca ca quá quan trọng với em."

Không biết nghĩ đến chuyện gì, gò má Đường Nặc nổi lên rặng mây đỏ, cậu chăm chú nhìn Tɧẩʍ ɖυ Ninh, nói tiếp: "Cho nên nếu ca ca một hai phải tự trách, cũng chỉ có thể trách bản thân anh quá quyến rũ, đương nhiên nếu cảm thấy em đáng thương, anh cũng có thể đau lòng vì em một lát."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh đâu chỉ đau lòng, Đường Nặc không trách anh anh lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng mỗi khi nghe được những lời nói đáng yêu này anh sẽ không kìm được mà thấy thoải mái. Anh tựa như một sợi dây mềm mặc Đường Nặc điểu khiển, cầm lấy hai đầu cảm xúc của sợi dây mà kéo hay cuộn.

Anh không kìm được nhẹ giọng thở dài.

"Bé cưng, anh đau lòng muốn chết."

Vành tai Đường Nặc nhúc nhích, đột nhiên mặt càng thêm đỏ.

"Cũng không nên, không nên đau lòng quá." trong đầu Đường Nặc chỉ còn lặp đi lặp lại hai chữ bé cưng khiến cho cả người nóng như muốn phát sốt. Hai cánh tay mềm như không xương duỗi ra, ôm lấy cổ Tɧẩʍ ɖυ Ninh, nói: "Nếu đau quá em có thể xoa xoa cho anh."

Thật ra chính là muốn ôm nhau, cậu tựa người vào cần cổ Tɧẩʍ ɖυ Ninh, hơi thở ấm áp phả lên vành tai anh, bàn tay đặt lên ngực đối phương cẩn thận đánh vòng.

"Hiện tại còn đau không?" Đường Nặc nheo đôi mắt, miệng kìm ý cười, hỏi: "Còn đau không?"

Oa, dáng người ca ca đẹp quá đi! Cơ ngực cơ bụng sờ thích quá đi! Sao trước khi mình không sờ nhỉ? Lần trước ngâm suối nước nóng hình như có sờ thì phải!

Tɧẩʍ ɖυ Ninh ừ một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi Đường Nặc, "Còn đau, em xoa nhiều chút, lúc nào anh nói ngừng thì ngừng."

Lại, lại bị hôn, ngày hôm nay đã hôn ba lần rồi! Môi ca ca mềm quá, khi nào ca ca mới hôn miệng mình chứ...

Đường Nặc nhìn cằm Tɧẩʍ ɖυ Ninh thất thần, tâm tình lo lắng đã sớm trở thành hư không, đêm nay có còn được ngủ cùng nhau không nhỉ? Tuần trăng mật sẽ đi chơi ở đâu? Đi du lịch thì có thể dẫn An An theo không nhỉ?

Nếu không dẫn đi cùng được, có phải An An sẽ phải gửi cho Giang Dực không? Nhà Giang Dực...

"Ca ca, anh nói xem, trên thế giới này có bán cát mèo vàng không nhỉ?"

"Cái gì?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh đang hưởng thụ thời gian yên tĩnh này Đường Nặc đột nhiên hỏi một câu khiến anh không kịp hiểu, sao đột nhiên người trong ngực lại nhắc đến cát mèo vàng?

"Thì là dùng vàng làm thành cát mèo đó." Đường Nặc còn nghiêm túc giải thích, "Bán theo gram ấy, anh đã từng thấy chưa?"

"Anh chưa từng thấy, chắc là không phổ biến lắm? Anh cảm thấy... không cần thiết lắm."

Đường Nặc như nghĩ cái gì gật đầu ngồi thẳng người dậy.

Vậy thì tốt rồi, xem ra An An có thể gửi nuôi ở nhà Giang Dực!

Giang Dực không ở đây nhưng tỉ lệ xuất hiện của hẳn lại rất cao, chốc thì bị Đường Nặc kiểm tra xem có là một người chăm sóc thú cưng tạm thời đạt chuẩn hay không, chốc thì bị Tɧẩʍ ɖυ Ninh gọi năm sáu cuộc, chờ khi hắn bắt máy, Tɧẩʍ ɖυ Ninh hỏi thẳng một nan đề: "Người anh em, cậu có biết chỗ nào bán cát mèo vàng không?"

Giang Dực: "Tôi đang bàn dự án tám chữ số, cậu gọi cho tôi nhiều cuộc như vậy, chỉ để hỏi... cát mèo vàng?"

"Đúng vậy, cậu từng nghe tới chưa? Hay là thấy thú cưng nhà ai có chưa?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh trình bày rõ ràng, "Theo thường thức thì vàng có giá thành cao, làm thành cát mèo chắc không có giá trị sử dụng đúng không?"

Giang Dực thầm nghĩ cậu hỏi tôi chuyện cát mèo vàng mà còn có thể bàn về thường thức?

"Du Ninh, ông chủ cậu có phải lại bày ra chuyện xấu gì cho cậu phải không? Không làm được thì nghỉ việc, đến chỗ tôi—"

"Không phải, là Nặc Nặc hỏi, hôm nay tâm trạng em ấy không tốt, tôi dỗ em ấy xong, câu đầu tiên em ấy nói lại là cát mèo vàng, nên tôi mới để bụng."

Ồ, hóa ta là tình yêu.

Tình yêu, thật sự có thể khiến Socrates mù hai mắt, khiến Goldbach mất lý trí a!

Giang Dực nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Mai đến nhà tôi, tới lấy cát mèo vàng."

Lời tác giả:

Giang dực: Sân khấu này không phải là dành cho tôi sao!