Mặt trời lên cao, Coucher de soliel chào đón một ngày mới.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh tinh thần phấn chấn đi làm, bước chân rất chậm, dưới chân tản mạn.
"Chào buổi sáng, Tiểu Nặc." Giọng nói từ tính cũng tản mạn, mang theo sự lười biếng của ngày đông phải dậy sớm.
Đường Nặc còn chưa thích nghi với xưng hô mới, chờ Tɧẩʍ ɖυ Ninh đến trước quầy bar cậu mới thẳng người dậy, chậm chạp nói: "Chào buổi sáng, anh Du Ninh."
"Vẫn là latte đúng không?" Cậu chủ động hỏi.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh ừ một tiếng, trực giác anh phát hiện thái độ của đối phương có biến hóa rất nhỏ.
Không thể nói là thân thiết nhưng so với ban đầu thì bớt khách sáo hơn, cũng bớt xa cách hơn.
Sự thật cũng chính xác như vậy. Vốn dĩ Đường Nặc mới tới thành phố A, lạ nước lạ cái, chỉ có một đàn anh quan hệ không tệ đang làm giảng viên ở đại học A. Cậu sợ xã giao, một mình tập quen với nơi đây, đối xử với ai cũng hết sức khách sáo, sợ phải liên quan đến người khác.
Không phải không muốn kết bạn mà do cậu quá nhạy cảm, ở chung với ai cũng đều luôn lo lắng, lo mình có làm phiền người ta hay không, có khiến người ta khó chịu hay không.
Cứ phải giữ tâm trạng như vậy khiến Đường Nặc cảm thấy mỏi mệt, dần dà cậu không muốn kết bạn với ai nữa.
Đối với Đường Nặc mà nói sự xuất hiện của Tɧẩʍ ɖυ Ninh là một sự bất ngờ, lần gặp đầu tiên hiểu nhầm đối phương là người không đứng đắn, nhưng không ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Chỉ đường cho cậu, giúp cậu giải vây, khen cà phê cậu ngon, Đường Nặc tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm xã giao, nhưng cũng biết được ai chân thành, ai đối với mình tốt.
Mới đầu Đường Nặc vẫn thận trọng như trước, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đối tốt với cậu cậu nhận được phần nào sẽ đáp trả phần đó. Đến sau cậu phát hiện Tɧẩʍ ɖυ Ninh tốt là không cần báo đáp, so với bản thân mình khách sáo, đối phương dường như càng hy vọng thân thiết với cậu hơn, kết thành bạn bè với cậu.
Vừa là hàng xóm, lại làm việc gần nhau, hơn nữa lúc ở chung luôn thấy thoải mái, nếu nói tiến thêm một bước để thân thiết với Tɧẩʍ ɖυ Ninh hơn, Đường Nặc cảm thấy không khó khăn chút nào.
Mặc dù cậu vẫn có hơi lo lắng vì bản thân mình không giỏi xã giao, nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh tốt như vậy chắc anh sẽ không để ý đâu.
Cậu cũng muốn trở thành bạn bè với Tɧẩʍ ɖυ Ninh.
"Tiểu Nặc, đề cử cho anh mấy loại bánh kem đi, không quá ngọt không quá ngán, chiều nay anh muốn đi thăm bệnh một người bạn."
Trong lúc chờ latte Tɧẩʍ ɖυ Ninh rảnh rỗi nhìn chăm chú bánh kem trong quầy. Anh không ăn đồ ngọt nhưng thấy những cái bánh nhỏ xinh xếp ngay ngắn thật sự rất hấp dẫn tầm mắt.
"Nếu thăm bệnh thì em đề cử cho anh hai loại này, không nhiều bơ lắm, phôi bánh là chính, vị ngọt thanh, không ngán."
Đường Nặc đứng sau quầy, ngón tay mềm mại chỉ vào trên mặt kính.
"OK, vậy lấy cho anh một cái đi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói.
Đường Nặc cẩn thận lấy bánh kem ra, cầm hộp giấy lưu loát đóng gói, mới gói được một nửa, nơ bướm bằng ruy băng trên tay đột nhiên ngừng lại, Đường Nặc dường như nhớ ra cái gì, hỏi: "Anh Du Ninh, anh đến chiều mới đi đúng không?"
Tɧẩʍ ɖυ Ninh cực kỳ thích cái xưng hô này, trái tim khẽ run lên, yết hầu lăn một cái, khàn giọng "Ừm".
"Hay là, chiều anh lại đến lấy, bánh để lâu ở nhiệt độ phòng sẽ không được ngon như cũ nữa." tâm tư Đường Nặc hết sức đơn thuần chỉ lo cho cái bánh.
"Được, nhưng tiệm em mấy giờ đóng cửa?"
"Bình thường 6 giờ là đóng cửa."
"6 giờ." Tɧẩʍ ɖυ Ninh tính thời gian, đột nhiên bất ngờ hỏi: "Hả? Vậy sao hôm qua 5 giờ 30 tiệm đã không có ai rồi?"
"Ngày hôm qua..." Đường Nặc chớp mắt nghĩ, nói: "Ngày hôm qua em chuyển nhà, nên đóng cửa sớm."
"Ừm, hiểu rồi," Tɧẩʍ ɖυ Ninh hiếm khi nhìn thấy được dáng vẻ sinh động như vậy của cậu, nhất thời không kìm được trêu chọc: "Hóa ra là lười, trốn về sớm."
Đường Nặc nghe vậy theo bản năng nói: "Không có lười... chỉ một chút mà."
Vừa ấm ức lại đáng yêu, đôi mắt to héo rũ, ẩm ướt, dường như thật sự bị người ta bắt nạt vậy.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh ngay lập tức mềm lòng, vội vàng nói: "Chọc em thôi, không phải nói em lười biếng đâu, hơn nữa về sớm cũng không phải chuyện gì lớn, người làm công có ai mà chưa từng về sớm đâu?"
Đường Nặc nhẹ nhàng gật đầu, không còn héo úa như lúc nãy nữa.
"4 giờ chiều anh sẽ đến tìm em lấy bánh kem." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhỏ giọng, thì thầm với Đường Nặc, "Anh cũng trốn về sớm một bữa."
–
Chuyến đi này của Tɧẩʍ ɖυ Ninh là thăm người bạn tốt của anh – Giang Dực.
Giang Dực là bạn thân từ nhỏ của Tɧẩʍ ɖυ Ninh, sếp tổng của tập đoàn Medical An Giang, cũng là người tặng Lamborghini, cách đây không lâu bị tai nạn gãy chân.
Sếp Tiểu Giang dạo gần đây dưỡng thương ở bệnh viện M, cô đơn một mình, không nơi nương tựa, Tɧẩʍ ɖυ Ninh không đành lòng vội vàng gửi hơi ấm cho anh em tốt.
Nhưng anh cũng rất trọng sắc khinh bạn, biết rõ Giang Dực không thích ăn đồ ngọt lại giả vờ không nhớ, vẫn đưa bánh kem cho người ta.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nghĩ nếu không ăn thì tặng cho ý tá chăm sóc Giang Dực cũng được, phiền người ta chăm sóc cho thanh niên góa bụa cô đơn đó thêm.
Anh tràn ngập thương xót đi thăm Giang Dực nhưng không ngờ tên hề lại là mình.
Giang Dực cơ bản không phải chỉ một mình một người, bệnh viện M còn để tâm hơn cả Tɧẩʍ ɖυ Ninh, phân cho Giang Dực một bác sĩ phụ trách riêng, tuổi không lớn, đã dịu dàng lại còn ưa nhìn, Giang Dực mỗi ngày đều có thiếu niên xinh đẹp ở cùng, căn bản không cần Tɧẩʍ ɖυ Ninh.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh tự biết mình dư thừa, đến đó chỉ làm cái bóng đèn vì vậy chỉ đến tượng trưng mấy lần cho Giang Dực đỡ buồn chán, thường xuyên qua lại cũng quen biết với bác sĩ trẻ tuổi kia, đối phương họ Đô, Tɧẩʍ ɖυ Ninh xưng hô với cậu là 'Bác sĩ Tiểu Đô."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh với Giang Dực là bạn học cấp hai, hai người quen biết đã hơn 10 năm mà chưa bao giờ thấy hắn để tâm vào chuyện tình cảm, không hiểu cũng không quan tâm, tất cả tinh lực đều tập trung hết vào công việc, là cây vạn tuế cuồng công tác.
Nhưng chỉ duy nhất với bác sĩ Tiểu Đô là Tɧẩʍ ɖυ Ninh cảm thấy không giống, không phải chỉ là bác sĩ phụ trách thôi sao, sao lại còn có tính chiếm hữu?
Có lần Tɧẩʍ ɖυ Ninh cố ý chọc hắn, nói muốn thêm wechat bác sĩ Tiểu Đô, thế mà Giang Dực ngay lập tức không đồng ý còn giấu đầu lòi đuôi kéo ba người vào một nhóm chat, nói có chuyện gì thì nhắn vào trong đó.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không biết chuyện ra làm sao, chỉ cảm thấy mỗi lần mình đến thăm Giang Dực đối phương lại chìm sâu hơn trước, nếu cứ đà này không cần chờ đến ngày xuất viện Giang Dực phỏng chừng đã bị hạ đo ván.
Nhưng chuyện lại phát triển không theo suy đoán của Tɧẩʍ ɖυ Ninh, anh sẽ không bao giờ đoán trước được Giang Dực, đối phương nằm viện chưa tới một tháng, đột nhiên có một ngày Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhận được tin nhắn wechat của hắn: [Tôi với bác sĩ Tiểu Đô yêu nhau.]
Tɧẩʍ ɖυ Ninh lúc đó choáng váng hết cả người, yêu đương thời bây giờ lạm phát như vậy sao? Anh cũng đang theo đuổi người ta nhưng trước mắt ngay cả wechat còn chưa có, Giang Dực là phóng bằng tên lửa hả?
Thế nhưng Giang Dực nói thật ra không phải yêu đương thật, là giả vờ làm người yêu để diễn cho mẹ hắn xem.
Lý do mà hắn đưa ra nghe có vẻ nói có sách mách có chứng.
"Mẹ tôi không phải lúc nào cũng bắt tôi đi xem mắt sao, trai gái gì cũng giới thiệu cho tôi, tôi hiểu rõ bác sĩ Tiểu Đô, đẹp người đẹp nết, quả thật là một người bạn đời lý tưởng, đấy không phải là một công đôi việc hay sao?"
Tɧẩʍ ɖυ Ninh càng nghe càng thấy khó hiểu, thầm nghĩ đâu ra một công đôi việc? Theo lý mà nói, tôi với cậu tình như thủ túc, huống chi mẹ cậu cũng biết tôi là gay, không phải càng có sức thuyết phục hơn bác sĩ Tiểu Đô hay sao? Tại sao người được chọn tốt nhất không phải là tôi?
Lúc ấy anh cũng hỏi như vậy, Giang Dực muốn nói lại thôi, cuối cùng đáp: Cậu thật ghê tởm.
Sau đó anh tưởng tượng cảnh mình với Giang Dực giả vờ yêu nhau, ngay lập tức tán thành lời Giang Dực nói.
Anh em với nhau thật sự không thể nói đến chuyện này được, rất ghê tởm.
Giang Dực ở bệnh viện mỗi ngày hệt như ảnh đế, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đã nhìn ra đây chính là tính thú giữ những người yêu nhau.
Anh quyết định giúp đỡ bạn tốt mình một tay.
Bác sĩ Tiểu Đô rất thích bánh kem Đường Nặc làm, Tɧẩʍ ɖυ Ninh năm lần bảy lượt làm chân chạy việc cho Giang Dực, Tiểu Nặc của tôi vui, bác sĩ Tiểu Đô của cậu vui, đây mới gọi là một công đôi việc.
Nhưng hôm nay rất thú vị, chạng vạng Tɧẩʍ ɖυ Ninh vừa mới tan làm chuẩn bị đến tiệm trò chuyện đôi ba câu với Đường Nặc một lúc lại thấy đối phương đang nghe điện thoại, dáng vẻ hình như rất khó xử.
"Được thì được, nhưng... thật sự quá xa, đi tới đi lui cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ."
Đường Nặc cau mày, tay phải không cầm điện thoại gảy gảy nắp bút trên quầy bar.
"Hóa ra là thế, tôi sẽ cố gắng giao cho anh, có cần thêm card hay là hoa không ạ?"
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, ánh mắt Đường Nặc nhất thời dịu đi, tiếp theo đó đồng ý.
"Được, tôi sẽ nhanh chóng giao tới."
Cúp máy Đường Nặc lại gõ gõ gì đó trên điện thoại, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi tới đối diện cậu, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Có một khách đặt giao bánh ngọt, nhưng mà khoảng cách quá xa, em đang nhìn xem đi làm sao."
"Ở đâu? Gọi shipper được không?"
"Ở bệnh viện M." Đường Nặc vừa xem bản đồ hướng dẫn, vừa nói: "Chắc là được, nhưng mà khách bảo em gọi taxi đi, nói sẽ chi trả tiền xe, còn nguyện ý trả gấp năm lần tiền bánh."
"Cái gì? Năm lần?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh buồn bực đây là cái đồ tham ăn nào sao? Hay là nhà giàu coi tiền như rác?
"Nói là cho người yêu, chắc là... để dỗ dành người ta."
Bệnh viện M, người yêu, năm lần... Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhanh chóng suy nghĩ đưa ra một suy đoán.
"Cho anh xem số người gọi chút."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh vừa nhìn đã vui vẻ.
Quả thật là Giang Dực.
"Kể ra có thể em không tin," Tɧẩʍ ɖυ Ninh nghẹn cười, "Anh quen biết vị khách này."
"Em có nhớ anh thường xuyên đến bệnh viện M thăm bệnh không?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh lướt danh bạ wechat nhấn vào ảnh đại diện của Giang Dực nói, "Chính là cậu ta."
"Trùng hợp quá?" Đường Nặc có chút không thể tin nổi, ghé sát lại cúi đầu nhìn chăm chú màn hình điện thoại Tɧẩʍ ɖυ Ninh, nói: "Anh Du Ninh, anh lại quảng cáo giúp em sao?"
"Không phải quảng cáo, là do bánh ngon, ai ăn rồi cũng khen."
Đường Nặc giương mắt mím môi cười, dùng điện thoại che mặt nói: "Em, em phải nhanh chóng gọi shipper đã."
"Tiểu Nặc, không cần đâu." Tɧẩʍ ɖυ Ninh lấy việc giúp người làm niềm vui, chỉ vào mình nói: "Ở đây có một shipper rồi này."
Đường Nặc nghiêng đầu nhìn anh không hiểu.
"Lát nữa anh cũng muốn đến bệnh viện M, đưa bánh kem cho anh đi, anh tiện đường mang qua luôn."
Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Nặc thay đổi bình thường hỏi thêm một câu, "Đi thăm bạn sao?"
Theo lý mà nói Đường Nặc rất hiếm khi quan tâm đến chuyện riêng của anh, Tɧẩʍ ɖυ Ninh có hơi ngạc nhiên, gật đầu theo sự thật.
"Bị bệnh sao? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không phải bị bệnh, tai nạn xe gãy chân."
Một câu nói bình thường không có gì lạ nhưng không biết từ nào chọc trúng thần kinh Đường Nặc, đối phương gần như ngay lập tức run rẩy.
"Tiểu Nặc?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh theo bản năng đỡ lấy đối phương, chờ cậu đứng vững lại mới chậm rãi buông ra.
Cứ như vậy mấy giây, ánh mắt Đường Nặc sững sờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tựa như hỏng mất. Nhưng chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, Tɧẩʍ ɖυ Ninh gọi một tiếng thì cậu đã lấy lại tinh thần.
"Khó chịu ở đâu sao?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhớ lại sắc mặt lúc nãy của Đường Nặc, lo lắng hỏi: "Có phải bị tụt huyết áp hay không?"
"Không phải..." Đường Nặc nhẹ lắc đầu, "Lúc nãy em thất thần, bây giờ không sao rồi."
Thất thần? Tɧẩʍ ɖυ Ninh nửa tin nửa ngờ, đoán là Đường Nặc nhớ đến chuyện không tốt, phản ứng lúc nãy của cậu không giống thất thần, mà giống như đang nhớ lại.
Có lẽ sợ Tɧẩʍ ɖυ Ninh hỏi Đường Nặc cố ý trốn ra sau kệ sách cắt hoa.
Cậu đã đồng ý tặng khách một bông hoa, cũng mượn cơ hội này xoa dịu cảm xúc.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn thấy cậu tốt hơn lúc nãy một chút, nhưng vẫn còn lo lắng, anh bắt đầu đề tài khác, nói: "Chỗ này của em nhiều hoa thật."
"Ừm."
Anh ấy không hỏi, đúng vậy, anh ấy lịch sự như vậy, sao có thể hỏi chứ.
"Lần đầu tiên gặp em, lúc đó em cũng đang ôm một bó hoa." Tɧẩʍ ɖυ Ninh thử đi về phía trước mấy bước, cách Đường Nặc hai ba mét thì dừng lại, hỏi, "Đó là hoa gì? Cẩm tú cầu hả?"
"Không phải, là hoa tiên ông."
Đường Nặc cắt một cành hồng trắng, nhặt mấy cánh hoa rũ xuống.
"Tôi biết một chợ hoa không tồi."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhặt một cánh hoa đưa lên chóp mũi ngửi.
"Cuối tuần này em có muốn cùng đi xem không."