Chương 4: Hàng xóm mới

Tɧẩʍ ɖυ Ninh để lại số điện thoại, cũng không mong có hồi âm.

Có thể nói anh chỉ đơn giản là lo lắng cho Đường Nặc, hôm nay Lý Hồi đi nhưng ai biết ngày mai hắn có đến hay không, nếu hắn làm phiền người ta mặt dày ngồi ở đây thì cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi hắn.

Nhưng có thể là do ngày đó bị lời nói của Tɧẩʍ ɖυ Ninh chọc trúng chỗ đau, Lý Hồi lại tự thấy không thú vị, thỉnh thoảng vẫn tới mua đồ nhưng cũng chỉ ở phạm vi xã giao bình thường.

Mặt khác Tɧẩʍ ɖυ Ninh thì ngày nào cũng tới xoát mặt, bình thường 9 giờ sáng anh sẽ tới, gọi một ly latte sau đó chào hỏi với Đường Nặc mấy câu rồi lại rời đi.

"Lý Hồi, cái tên ăn vạ không chịu đi hôm bữa đó, không tìm cậu làm phiền nữa chứ?"

Hôm nay Tɧẩʍ ɖυ Ninh hỏi nhiều thêm một câu, bởi vì không lâu trước đó anh nhìn thấy Lý Hồi cầm một hộp bánh kem Coucher de soleil, rêu rao mời cả bộ phận hành chính trà chiều.

Anh không nhận được điện thoại của Đường Nặc không biết bình an vô sự hay Đường Nặc đã tìm được cứu trợ bên ngoài, hay cũng có thể là cậu im lặng chịu đựng.

Nghe thấy tên Lý Hồi, khóe miệng Đường Nặc vô thức rũ xuống, "Anh ta có tới, nhưng... không làm gì hết, chỉ mua đồ rồi đi."

Nói xong Đường Nặc ngừng mấy giây.

"Ngày đó, cảm ơn anh."

Lại nói cảm ơn, rõ ràng là chuyện nhỏ không tốn sức Đường Nặc lại cảm ơn đến ba lần, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cũng không biết phải đáp lời ra sao chỉ có thể như bình thường nói không có gì.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh đứng yên trước quầy bar, lúc Đường Nặc quay lưng anh ngáp một cái, tối qua anh ngủ không ngon.

Kể ra cũng buồn cười, hơn nửa đêm anh nghe thấy có người gõ cửa, mở ra mới biết là shipper giao cơm, hai người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, shipper gọi điện thoại mới phát hiện là hàng xóm ở lầu trên điền sai địa chỉ. TruyenHD

Lúc ấy là ba giờ sáng, Tɧẩʍ ɖυ Ninh rất khó ngủ, vất vả lắm mới chuẩn bị thϊếp đi, cửa lại bị gõ vang.

Lần này là vị hàng xóm lầu trên, một thanh niên tuổi không lớn lắm, cậu ta giải thích với Tɧẩʍ ɖυ Ninh là mình mới chuyển tới đây nên không nhớ địa chỉ, sau khi bày tỏ sự áy náy thì tặng Tɧẩʍ ɖυ Ninh nửa con vịt quay.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh dở khóc dở cười, đối mặt với lời xin lỗi này anh vẫn bình tĩnh nói không sao cả, nhận vịt rồi tiễn người đi.

Sau đó thì không ngủ được nữa. Giờ này mắt anh đen một vòng, nhìn có chút mệt mỏi, vì để tỉnh táo tinh thần Tɧẩʍ ɖυ Ninh sửa latte mọi ngày thành americano đá.

Có lẽ Đường Nặc quen làm latte cho anh nên sau khi rót cà phê vào ly thì thêm sữa. Nhận ra mình làm sai, Đường Nặc nhỏ giọng ai da một tiếng.

"Sao vậy?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh nghe thấy âm thanh đối phương, phát hiện Đường Nặc đang cầm ly lên chuẩn bị đổ thứ bên trong ra.

"Xin lỗi, tôi làm sai, phiền anh chờ thêm một lát." Đường Nặc quay người lại nói.

"Không cần đâu, cứ đưa cho tôi đi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh giơ tay với cậu, "Không thêm đường là được, đừng lãng phí."

"Không thêm... nhưng làm thành latte... Nhưng không phải anh gọi americano sao? Tôi làm ly khác."

"Thật sự không cần đâu, tôi uống cái gì cũng được." Tɧẩʍ ɖυ Ninh kiên trì nói, "Đưa cho tôi đi, lát nữa đến muốn lại bị sếp trừ lương."

Nói đến đây rồi Đường Nặc chỉ có thể đưa latte cho đối phương, Tɧẩʍ ɖυ Ninh tránh cậu lại nói xin lỗi vì thế nói trước một câu 'Không sao đâu', không chờ Đường Nặc đáp lời, anh đã lùi ra một bước rời đi.

Sang ngày hôm sau Tɧẩʍ ɖυ Ninh theo thường lệ đến quét mặt, đi cùng còn có Triệu Tường.

Trận chiến giữa bọn họ với Herman đã đến hồi kết thúc, tối nay sẽ tiến hành quyết định. Mọi người đều biết họp cùng Herman thì xuyên đêm là chuyện bình thường, Triệu Tường phòng ngừa chu đáo, sáng sớm cùng anh mình đi mua cà phê.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh vừa định quét mã trả tiền thì thấy Đường Nặc vẻ mặt nôn nóng bịt kín mã QR.

"Cà phê hôm nay, tặng cho anh." Giọng nói cậu run run, dáng vẻ lo lắng.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không hiểu, cười hỏi nguyên nhân.

"Ly cà phê hôm qua tôi làm sai, hôm nay bồi thường cho anh."

Lại tới nữa, Tɧẩʍ ɖυ Ninh thật muốn thở dài nhưng bề ngoài vẫn cười như cũ nói: "Không sao, không phải cả nể cậu đâu, thật sự là tôi uống cái gì cũng được."

"Nhưng mà... chỗ tôi không phải mua ba tặng một sai, anh tới nhiều lần như vậy rồi, tặng anh hai ly cũng là chuyện phải."

"Nào có tặng kiểu này, như vậy tiệm cậu sẽ lỗ vốn mất."

"Vậy... vậy thì coi như tôi cảm ơn anh, ngày đó... đã giúp tôi giải vây."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không lập tức trả lời, giằng co trong chốc lát với Đường Nặc.

Anh nghĩ thái độ khiêm tốn này của đối phương là tính cách vốn có? Hay là căn bản không muốn nhận sự quan tâm của người khác.

Nếu là cái sau vậy thì thường xuyên quan tâm sẽ gây ra hiệu quả ngược, đối phương có thể sẽ hiểu nhầm ý tốt thành thương hại, khi ở chung sẽ không thể cảm nhận được sự tôn trọng.

Còn nếu là cái trước...

Muốn nói lại thôi, tay chân luống cuống, dáng vẻ suốt ruột, giọng điệu bối rối.

Nói không chừng đối phương chỉ là muốn đáp lại ý tốt, nhưng mà không có kinh nghiệm nên không biết làm thế nào cho phải.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh quyết tâm đánh cuộc, anh đoán cái trước.

"Được, coi như cậu mời tôi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh chịu thua, dịu dàng nói, "Nhưng mà, chuyện thế này về sau phiên phiến, sau này không được khách sáo như vậy nữa."

Lại nhìn Đường Nặc, căng thẳng trong mắt tiêu tan thay vào đó là vẻ thỏa mãn khi được như ý nguyện, cậu gật mạnh đầu mấy cái, nhẹ cong khóe miệng.

Đoán đúng rồi.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh cũng mỉm cười theo.

"Đúng vậy, thật sự không cần khách sáo với anh tôi đâu." Triệu Tường đứng bên cạnh nói, "Anh tôi là người siêu tốt, giàu lòng nhiệt tình."

Triệu Tường rất tự nhiên, gặp ai cũng nói chuyện phiếm được, cậu rướn nửa người lên quầy bar, hỏi Đường Nặc: "Giải vây cái gì vậy? Anh tôi lại làm chuyện tốt gì nữa hả?"

"Nhờ việc tốt của anh cậu mà cậu được uống cà phê miễn phí đó." Tɧẩʍ ɖυ Ninh túm Triệu Tường về, nói: "Còn không mau cảm ơn người ta."

"Cảm ơn cậu bạn đẹp trai." Triệu Tường cười ha ha, gọi cậu bạn đẹp trai đến là tự nhiên.

Nhưng mà Triệu Tường uống ly cà phê này cũng bằng không, gặp Herman đúng là xui xẻo, đoán trước là sẽ thức nguyên đêm nhưng không ngờ mới 1 giờ chiều đã phải mở họp.

Tiểu tổ bốn người phải chạy việc đến chóng mặt hoa mắt, thần chí không rõ, nhưng thấy Herman lại phải tươi cười rạng rỡ, ông thao thao bất tuyệt, một tay cầm bản thảo một tay vỗ mạnh bả vai Tɧẩʍ ɖυ Ninh hô to, "Genius" (Thiên tài)

Tɧẩʍ ɖυ Ninh mệt đến choáng váng, tan họp thì lập tức về nhà ngủ bù, thuận tiện xin nghỉ với giám đốc, nghỉ một ngày.

Anh vốn định ngủ thẳng một giấc đến trưa hôm sau, nhưng không ngờ 8 giờ tối lại bị đói tỉnh, tủ lạnh chỉ còn nửa con vịt quay, Tɧẩʍ ɖυ Ninh quyết định xuống lầu mua bánh cuốn.

Muốn mua đồ ăn chín thì phải đi ngang qua tiệm của Đường Nặc, Tɧẩʍ ɖυ Ninh quen định tới chào hỏi nhưng lại phát hiện tắt đèn.

Thật sự đóng cửa?

Anh cứ tưởng rằng ngày đó đối phương nói đóng cửa chỉ là lấy cớ tránh khỏi bị quấy rối, tiệm bánh ngọt chạng vạng đã đóng cửa, có sớm quá không?

Có thể là buôn bán tốt, đồ trong tiệm đã bán hết rồi. Tɧẩʍ ɖυ Ninh không rối rắm quá nhiều, xách bánh đi về nhà.

Ngày hôm sau Tɧẩʍ ɖυ Ninh xin nghỉ phép, anh thảnh thơi một ngày, đến chiều đúng 5 giờ 30 phút anh xuống lầu, mục đích rõ ràng, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi thẳng đến tiệm bánh ngọt.

Lại đóng cửa?

Anh đứng bên ngoài cửa kính, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Là nghỉ làm hay? Hay là hai ngày nay không tới?

Sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?

Hay là hỏi đồng nghiệp chút?

Lý trí nói với Tɧẩʍ ɖυ Ninh là không cần nhưng hai ngày rồi không thấy người, không biết có phải bỏ lỡ hay không. Hơn nữa cũng có thể tiệm bánh ngọt người ta có nghỉ phép, lo sợ không đâu, sao có thể có nhiều chuyện ngoài ý muốn vậy chứ.

Nhưng về mặt tình cảm, Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn hỏi bóng gió đồng nghiệp, biết được hai ngày nay tiệm vẫn buôn bán bình thường, lúc này anh mới thôi lo lắng.

Anh không thể nói rõ, cảm thấy mình có hơi si ngốc, nhưng bởi vì bình thường Đường Nặc mang đến cho người ta cảm giác quá mức mềm yếu, khiến anh lúc nào cũng muốn bảo vệ đối phương.

Sau khi về đến nhà, Tɧẩʍ ɖυ Ninh tắm rửa, hơi nước bốc lên, thần kinh cũng theo đó mà thả lỏng.

Cảm xúc của anh vẫn không ổn định, một ly rượu vang giúp anh ngừng suy nghĩ miên man.

Anh bật nhạc lên, vừa lau tóc vừa nghe nhạc, bên ngoài cửa hình như có tiếng động gì đó, Tɧẩʍ ɖυ Ninh vặn nhỏ âm lượng, đi tới.

Có người gõ cửa.

Không phải lại là thằng nhóc trên lầu chứ? Tɧẩʍ ɖυ Ninh cảm thấy buồn cười, thằng nhóc kia khá thú vị, vịt quay cũng khá ngon.

"Chào anh, tôi là hàng xóm lầu trên..."

Lời dạo đầu không xa lạ, giọng nói quen thuộc, Tɧẩʍ ɖυ Ninh mở rộng cửa, hai người bên trong bên ngoài đều sững sờ.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh tưởng mình xuất hiện ảo giác, người anh tâm niệm, nhớ thương, dùng hơi nước bốc hơi suy nghĩ, dùng rượu đè ép vướng bận, sao đột nhiên lại xuất hiện trước mặt anh.

"Anh... Anh sống ở đây?" Vẫn là Đường Nặc phản ứng lại trước, ngạc nhiên nói: "Tôi ở lầu trên."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh cũng cảm thấy không thể tin nổi, nói chuyện có chút mất tự nhiên, "Cậu...Trước giờ cậu vẫn sống ở đây sao? Sao tôi chưa từng thấy?"

"Tôi mới dọn tới cách đây không lâu, lần trước ở trong tiệm, không thường xuyên về." Đường Nặc bổ sung thêm: "Bạn cùng phòng của tôi đã chuyển tới được một thời gian rồi."

"Bạn cùng phòng? Hình như tôi có gặp bạn cùng phòng cậu rồi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh miêu tả ngắn gọn người lầu trên, quả nhiên, Đường Nặc gật đầu.

"Cậu ấy có kể với tôi rồi, có một hôm rạng sáng cậu ấy gọi cơm hộp nhưng sai địa chỉ... Hóa ra là... đưa đến đây."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không tin duyên phận, nhưng liên tiếp gặp nhau, thường xuyên giao tập khiến anh không khỏi hoài nghi có phải trời cao sắp xếp hay không. Đã đưa đến tận cửa nhà anh thế này rồi, không phải vận mệnh tạo cơ hội sao?

Anh cong đôi mắt, dịu dàng nói: "Sao lại xuống đây? Cần giúp gì sao?

"Tôi muốn mượn tua vít, xin hỏi nhà anh có không?"

"Có, chờ một lát," Tɧẩʍ ɖυ Ninh lấy hộp dụng cụ của mình đưa cho Đường Nặc, nói: "Cậu lấy dùng đi, qua mấy ngày trả cũng được."

"Tôi dùng xong sẽ lập tức đưa xuống cho anh." Đường Nặc hai tay cầm lấy hộp dụng cụ, khách sáo nói: "Cảm ơn anh."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh lại không buông tay, vẫn duy trì tư thế ban đầu, cánh tay giơ ra giữa không trung.

"Đường Nặc, cậu không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu."

Giọng nói anh vừa nhẹ nhàng lại kiên định, Đường Nặc không ngờ Tɧẩʍ ɖυ Ninh sẽ nói như vậy, khẽ gật đầu theo bản năng.

"Ồ... Được, cảm ơn... Cảm ơn..."

Cảm ơn nửa ngày nhưng lại không tìm được ra nguyên cớ, Tɧẩʍ ɖυ Ninh thấy rõ rối rắm của đối phương, nói thay cậu: "Cậu có thể gọi trực tiếp tên tôi."

"Thẩm... Thẩm..." Đường Nặc lại mắc kẹt, đối với người lớn tuổi hơn, gọi thẳng họ tên thì có chút không lễ phép, Đường Nặc ngập ngừng một lúc, thử gọi: "... Anh... Du Ninh?"

Đôi mày đẹp của Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhướng cao, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

"Không có gì, Tiểu Nặc."