Chương 22: Bạn cùng phòng tương lai

Sáng sớm hôm sau Trần Tuấn Hào mua cà phê xong đi lên lầu đã nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ Ninh tựa người cạnh bàn làm việc của anh chờ người.

Mới tinh mơ hẳn là có chuyện quan trọng, Trần Tuấn Hào cũng không lấy làm lạ từ tốn đặt ly cà phê xuống, chào hỏi với Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

"Đại Trần, làm phiền cậu chuyện này." Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi thẳng vào vấn đề, "Mèo con nhà cậu... có định bán không?"

Trần Tuấn Hào hả một tiếng, đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Mèo nhà cậu không phải mới sinh mèo con sao? Tôi muốn hỏi cậu có tính bán mèo con không?"

Không phải bản vẽ, không phải liên quan đến hạng mục, quản lý Thẩm nghiêm túc đứng chờ ở trên lối đi nhỏ chỉ muốn hỏi anh về vấn đề này?

"Du Ninh, cậu nói thật cho tôi đi," Trần Tuấn Hào nhỏ giọng, "Cậu không phải... dạo gần đây làm chuyện gì mờ ám đấy chứ?"

"Không có, tôi chi là... đột nhiên muốn nuôi mèo nên hỏi cậu thôi."

"Cậu muốn nuôi mèo?" Trần Tuấn Hào không tin lắm, "Tôi quen biết cậu bao nhiêu năm rồi còn chưa từng thấy cậu có hứng thú với thú cưng, sao đột nhiên lại —"

"Chị dâu muốn nuôi đúng không?" Nhiễm Vũ Đồng nghe lén một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được ló đầu từ sau máy nước lọc ra.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh chưa nói phải hay không nhưng nhìn vẻ mặt như bị chọc trúng tâm sự.

"Không... không phải chứ?" Trần Tuấn Hào nửa tin nửa ngờ, nói: "Hôm qua không phải còn nói... chưa sao?"

"Đúng là chưa." Tɧẩʍ ɖυ Ninh hào phóng nói, "Tôi muốn dỗ cậu ấy vui."

Một chữ dỗ làm cho Trần Tuấn Hào với Nhiễm Vũ Đồng chua đến mức cả người nổi da gà, Trần Tuấn Hào nói thẳng: "Nếu cậu nói vậy thì tôi tặng cậu mèo con luôn."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh một hai không chịu cứ theo giá thị trường mà đưa tiền cho Trần Tuấn Hào, Trần Tuấn Hào không nhận nói: "Vốn sau này cũng sẽ tặng cho người ta, tặng mèo con cho cậu thì yên tâm hơn là giao cho người khác."

Ưu điểm lớn nhất của bộ phận kỹ thuật là hiệu suất làm việc cực kỳ cao, Tɧẩʍ ɖυ Ninh sáng sớm nói chuyện với Trần Tuấn Hào, buổi chiều đối phương đã mang mèo con đến.

Đây là một bé mèo đực vừa tròn một tháng tuổi, phần lưng màu trắng kem còn bụng màu trắng thuần, vừa nhìn thấy người thì lập tức trốn đi, sợ hãi kêu meo meo.

Triệu Tường nhìn thấy cục nhỏ đáng yêu này trái tim trai tráng ngay tức khắc bị hòa tan, suốt cả buổi chiều đều meo meo tới meo meo lui, meo meo ở nơi đâu meo meo ở nơi nào.

Trần Tuấn Hào biết Tɧẩʍ ɖυ Ninh là tay mơ trong chuyện nuôi mèo, anh chu đáo chuẩn bị thêm cho ổ mèo với bột sữa dê, trong ổ còn treo một quả cầu lông nhỏ, chờ buổi chiều người tới nhiều mèo con trốn trong ổ không chịu ra, buồn chán có thể dùng móng vuốt chơi với quả cầu lông.

Ở chung với nhau một buổi chiều mèo con không còn sợ Tɧẩʍ ɖυ Ninh nữa, mặc dù vẫn chưa thân lắm nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh đút sữa nó đã chịu uống.

Lúc gần đóng cửa Đường Nặc nhận được tin nhắn wechat của Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh: [Tiểu Nặc, rảnh không, tối đến nhà anh một chuyến được không, cần em giúp chuyện này chút.]

Đường Nặc: [Được, mấy giờ?]

Đường Nặc: [Tối nay em rảnh.]

Tɧẩʍ ɖυ Ninh: [Bây giờ được không? Em đóng cửa chưa?]

Đường Nặc: [Chưa, nhưng em đi được.]

-

"Đúng là làm ông chủ thật tốt, Tiểu Nặc nhà chúng ta muốn tan làm mấy giờ thì đều được hết."

Đường Nặc sau khi vào nhà Tɧẩʍ ɖυ Ninh bảo cậu chơi ipad một lát trước còn mình thì vào bếp hâm thức ăn.

"Anh nấu ăn không giỏi cho nên mua đồ ăn ở nhà ăn công ty, em ăn tạm chút?"

Đường Nặc không có yêu cầu gì, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cho cậu ăn gì thì cậu ăn cái đó, nhưng cậu rất hứng thú với nhà ăn của công ty Tɧẩʍ ɖυ Ninh ôm ipad không ngồi yên mà liên tục hỏi đông hỏi tây.

"Oa, anh Du Ninh, nhà ăn của công ty anh có sò biển nữa hả?"

"Có, nhà ăn của công ty bọn anh đặt hàng thực phẩm bên ngoài, thật ra nó cũng không khác gì một nhà hàng bình thường lắm." Tɧẩʍ ɖυ Ninh phân loại món ăn, bỏ vào lò vi sóng.

"Bình thường cũng có người ngoài tới ăn, hương vị cũng tạm được, nhưng dầu muối hơi nhiều, không thích hợp lắm với người muốn giảm cân như anh."

"Anh Du Ninh, anh không mập." Đường Nặc đứng trước cửa phòng bếp chờ bưng đồ ăn, vừa nói vừa nhìn trên dưới Tɧẩʍ ɖυ Ninh một hồi, nghiêm túc nhấn mạnh: "Dáng người của anh rất đẹp."

Bàn tay Tɧẩʍ ɖυ Ninh run lên, làm rớt một con sò biển.

Cơm nước xong Đường Nặc đã hoàn toàn quên bẵng Tɧẩʍ ɖυ Ninh kêu mình đến đây là có chuyện muốn nhờ, chỉ cho rằng hôm nay là buổi chiều muộn bình thường, Tɧẩʍ ɖυ Ninh mời mình đến nhà chơi tiện ăn bữa cơm tối.

"Tiểu Nặc, anh có cái này muốn cho em xem."

Lời mở đầu thần bí, Đường Nặc khó hiểu ừm một tiếng.

"Tới đây," Tɧẩʍ ɖυ Ninh dẫn đối phương vào trong phòng, Đường Nặc không chút nghi ngờ ngoan ngoãn đi theo anh.

"Đây là Trần Tuấn Hào đưa tới cho anh hồi chiều, em nhìn xem."

Cửa mở ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là một cái ghế mềm hình bán cầu, đến gần mới phát hiện mặt bên được khoét rỗng, hóa ra không phải ghế mà là một cái ổ nhỏ.

Hô hấp Đường Nặc cứng lại, cậu thấy rõ bên trong là một cục bông trắng nhỏ đang cuộn tròn.

"Đây là..." Đường Nặc nói bằng giọng gió nhỏ xíu, như sợ làm cục bông trắng thức giấc.

"Đây là mèo con mới sinh của nhà Trần Tuấn Hào," Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói, "Không phải anh nói vẫn luôn muốn nuôi mèo đó sao, cậu ấy bèn tặng anh một con."

Mèo con không ngủ chỉ là lười biếng cuộn mình trong ổ, nghe thấy âm thanh quen thuộc thì ngẩng đầu lên duỗi người về phía Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

"Đáng yêu quá đi," hai mắt Đường Nặc ngập tràn hâm mộ sắp bắn ra ngôi sao, "Anh Du Ninh, em có thể sờ chút được không?"

"Đương nhiên là được," Tɧẩʍ ɖυ Ninh thuận thế nói tiếp, "Hơn nữa, sau này em muốn tới đây chơi lúc nào cũng được."

"Thật sao? Nhưng nếu em thường xuyên đến... thì có làm phiền anh lắm không?" Đường Nặc ngoắc tay với mèo con, mèo con dùng chiếc mũi ướŧ áŧ cọ cọ ngón tay cậu, Đường Nặc vui vẻ cảm thán một tiếng, giọng nói hết sức ngọt ngào dễ nghe.

"Anh đang định nói với em chuyện này." Tɧẩʍ ɖυ Ninh thấy trải đường thế này là đủ rồi, nhân lúc Đường Nặc đang chơi với mèo anh dịu dàng nói: "Lúc trước anh chỉ mới nghĩ muốn nuôi mèo, nhưng sau khi Trần Tuấn Hào tặng mèo cho anh anh mới nhận ra khó hơn nhiều so với anh tưởng."

"Anh không phải là người cẩn thận, công việc lại thường xuyên bận rộn, rất lo sẽ không chăm sóc tốt cho nó, vậy nên anh muốn nhờ em, nếu khi nào em có thời gian rảnh thì giúp anh chăm nó một chút được không."

Mèo con nằm gọn trong ngực Đường Nặc chổng bốn chân muốn Đường Nặc sờ bụng, Đường Nặc vừa xoa mèo vừa đáp lời Tɧẩʍ ɖυ Ninh: "Được chứ, em cũng rất thích chơi cùng nó, anh Du Ninh đừng nói cái gì mà nhờ hay không nhờ, khách sáo quá."

Cậu chủ động tới gần khiến Tɧẩʍ ɖυ Ninh vô cùng vui mừng, tiếp tục thuận nước đẩy thuyền.

"Thật ra anh có ý này, có lẽ sẽ hơi quá phận, dù sao cũng là đột nhiên mới nghĩ ra nhưng vẫn muốn nói với em."

"Anh trước giờ đều sống một mình, có một phòng để trống đã lâu..."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh tạm dừng mấy giây quan sát phản ứng Đường Nặc.

Cậu ngửa mặt nghiêm túc nghe Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói chuyện, hoàn toàn không biết những tâm tư ẩn sau những lời nói đó.

"Dù sao bây giờ em cũng chưa có chỗ ở, em có muốn dọn đến chỗ anh không? Anh làm việc nghỉ ngơi rất đúng giờ, cũng không có thói quen xấu nào cả, thỉnh thoảng sẽ phải tăng ca nhưng đảm bảo sẽ không quấy rầy đến em, em xem có được không?"

Nghĩ đến sự cảnh giác mẫn cảm của Đường Nặc ban đầu, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đoán cậu có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh xa lạ, mặc dù quan hệ bây giờ của hai người không còn xa lạ như lúc trước nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn nói nhiều thêm mấy câu.

Nhưng anh không ngờ là Đường Nặc không hề tỏ thái độ mà còn hỏi lại anh: "Có tiện không?"

"Tiện cái gì?"

"Anh ở một mình lâu vậy rồi, em đột nhiên dọn vào như vậy có tiện không?" Đường Nặc chân thành phân tích với Tɧẩʍ ɖυ Ninh, "Sống chung không giống như sống một mình đâu, phải chung đυ.ng rất nhiều thứ, đột nhiên trong nhà có nhiều thêm một người anh sẽ không còn thấy thoải mái tự nhiên như trước đâu."

"Tiểu Nặc em đừng nghĩ quá nhiều, hồi đại học anh cũng phải ở ký túc xá nhiều năm liền đó." Giọng Tɧẩʍ ɖυ Ninh hết sức dịu dàng, hàm hồ nói, "Hơn nữa, hai chúng ta chung đυ.ng như vậy còn chưa đủ sao?"

"Cũng đúng," Đường Nặc nghĩ nghĩ, cọ cằm mình lên lông mèo, "Như vậy em sẽ tiện chăm sóc nó hơn."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh nghe thấy sắp thành công, vội bổ sung thêm: "Đúng vậy, em đến ở đây còn có thể giúp anh chăm mèo, một công đôi việc."

"Vậy... tiền thuê nhà, em dựa trên giá thị trường trả cho anh nhé?"

Tɧẩʍ ɖυ Ninh vốn không nghĩ đến chuyện tiền thuê nhà chỉ đơn thuần muốn rước Đường Nặc về nhà mình ở, chờ khi đối phương nói đến chuyện này anh mới nhận ra đối phương thật sự xem mình thành bạn thuê chung rồi.

"Được, nhưng đây là nhà anh mua, không cần trả tiền thuê nên không có áp lực tài chính, hơn nữa em không phải còn giúp anh chăm mèo sao, nên anh không lấy theo giá thị trường đâu?"

"Vậy anh Du Ninh nói giá đi, bao nhiêu là thích hợp nè?"

"Anh cũng không rõ giá nhà thuê bây giờ lắm," Tɧẩʍ ɖυ Ninh tự hỏi tự nói, "Hay là, 500?"

"500?!" Đường Nặc nhất thời cao giọng, đôi mắt tròn xoe mở to, "500, tầng hầm ở ngoài vành đai 5 cũng chưa đến giá này."

"Ồ... thấp quá hả?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh còn định cò kè với Đường Nặc, "Nhưng mà anh nhớ lúc trước anh thuê nhà hình như cũng là giá này mà?"

"Lần trước anh thuê nhà là lúc nào?"

"Cách đây 10 năm thì phải."

"..."

Đường Nặc không nói gì nhìn Tɧẩʍ ɖυ Ninh hồi lâu, cuối cùng thở dài đáp: "Anh Du Ninh, em nói thật với anh, lúc trước em thuê chung ở đây giá một căn là khoảng 9000, em với bạn cùng phòng chia đôi, mỗi người hơn 4000."

"Nhiều vậy?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh kinh ngạc nói: "Không phải lừa em đấy chứ?"

"Nhà thuê ở nhị hoàn đều là giá đó," Đường Nặc nói, "Hơn nữa năm nay còn tăng thêm, khu vực lân cận cũng tương tự."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không trả lời, Đường Nặc lại nói tiếp: "Em biết anh Du Ninh tốt với em khẳng định cũng không đòi của em quá nhiều, nhưng em không thể ỷ vào việc anh tốt với em mà chiếm lời của anh được, em cũng biết anh Du Ninh không thiếu tiền, nhưng loại chuyện này em cảm thấy vẫn nên chuyện nào ra chuyện đó thì hơn."

"Vậy em nói đi," Tɧẩʍ ɖυ Ninh giải thích, "Anh thật sự không biết giá thuê nhà hiện nay, cho nên chỉ định lấy của em một chút là được, nhưng mà em nói không sai, đúng là nên chuyện nào ra chuyện đó."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh nghĩ xa hơn, nếu thuê nhà theo giá thị trường thì Đường Nặc chính là khách thuê danh chính ngôn thuận, cho dù tâm lý hay là hành vi cậu cũng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Còn nếu anh không lấy khoản tiền thuê này thì cậu bạn nhỏ sẽ khó tránh khỏi cảm giác ăn nhờ ở đậu, lâu dầu phỏng chừng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.

"Vậy lấy 3600 đi? Phòng ban đầu em thuê là 4000, anh Du Ninh giảm cho em 9% nha."

Đường Nặc cũng cố ý nói thấp giá hơn chút, dù sao cũng là anh Du Ninh của mình chắc chắn không giống với tên chủ nhà tham lam kia đúng không?

"Với quan hệ của hai ta giảm 9% không phải ít quá sao?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói, 50% đi, lấy em 2000, nếu em rảnh thì dọn dẹp phòng khách cho anh một chút, xem như là khấu trừ phí dịch vụ."

"Không được, 2000 thì thấp quá."

"Vậy em trả tiền điện giúp anh nữa? Anh lúc nào cũng quên trả tiền điện, cũng coi như tính vào tiền thuê nhà luôn."

"Vậy cũng thấp, tiền điện có bao nhiêu đâu."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh bị làm khó nhưng anh không muốn nhượng bộ thêm nữa, Đường Nặc suy nghĩ một lúc, nếu không trả bằng tiền thì có thể trả bằng cái khác cũng được mà.

"Nếu một hai chỉ lấy 2000 thì chờ vết thương trên tay anh Du Ninh khỏi rồi mỗi ngày em sẽ pha cà phê miễn phí cho anh, ship lên tận văn phòng, anh xem có được không?"

Lời tác giả:

Về tiền thuê nhà: Tham khảo giá nhà thuê ở khu vực trung tâm thành phố, có thể sẽ cao hơn so với một số nơi khác. (?′ω'?)