Triệu Tường nói không ngoa, quà quê của Nhiễm Vũ Đồng đúng là ai cũng có phần, bởi vì quan hệ thân thiết với Tɧẩʍ ɖυ Ninh hơn nên Nhiễm Vũ Đồng còn cho anh thêm hai hộp bánh quẩy.
"Nhiều quá rồi Tiểu Nhiễm, anh không ăn đồ ngọt." đồ trên bàn chất đống thành ngọn núi nhỏ, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đau đầu nói.
"Ai da, anh không ăn thì cho người nhà anh, hoặc là cho cái người đó đó..."
"Ai?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh hơi nhướng mày.
"Không biết, em cũng chỉ nghe đồn thôi." Nhiễm Vũ Đồng ánh mắt láo liên nhìn ngó xung quanh, "Có người nói dạo gần đây anh không bình thường."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn về phía Trần Tuấn Hào, đối phương đang vừa ăn bánh quẩy vừa uống cà phê, dáng vẻ tâm lặng như nước.
Nhiễm Vũ Đồng được xem như là nhân viên ngoài biên chế của bộ phận kỹ thuật, rất thân với mấy anh em trong văn phòng, Tɧẩʍ ɖυ Ninh từ lâu đã come out với cả công ty, chuyện anh thích đàn ông trên dưới ai cũng biết.
"Biết thì được, nhưng đừng ra ngoài nói bậy." Tɧẩʍ ɖυ Ninh dặn dò, "Cách đây không lâu Lý Hồi còn quấy rối người ta đó."
Nhắc đến Lý Hồi Nhiễm Vũ Đồng ngay lập tức đổi mặt, "Cái thằng cha đó sao cứ như âm hồn không tan vậy? Có tởm không cơ chứ?"
Sở dĩ cậu phản ứng lớn như vậy là bởi vì, thực tập sinh nam bị Lý Hồi quấy rối sờ eo lúc trước chính là Nhiễm Vũ Đồng.
Nhiễm Vũ Đồng nhìn thì như thiếu niên nhưng đánh nhau rất giỏi, sau khi bị ăn đậu hủ cậu ta ngay lập tức đánh cho Lý Hồi một trận, khi đó Tɧẩʍ ɖυ Ninh đúng lúc đi ngang qua sợ sau này Lý Hồi sẽ gây sự với Nhiễm Vũ Đồng thì mới tốt bụng cứu hắn ta một mạng.
Chuyện đến đó vẫn chưa xong, Lý Hồi tuyên bố sẽ cho Nhiễm Vũ Đồng biết tay nhưng không biết Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói gì với hắn ta hay là làm cái gì, nói tóm lại sau đó mỗi lần Lý Hồi nhìn thấy Nhiễm Vũ Đồng đều phải đi đường vòng.
Cũng từ sau chuyện này Nhiễm Vũ Đồng dần trở nên thân thiết với Tɧẩʍ ɖυ Ninh hơn, cậu cảm thấy Tɧẩʍ ɖυ Ninh cực kỳ ngầu, cư xử đúng mực của một người trưởng thành, vừa chính trực lại không chịu khuất phục.
Bánh quẩy, các loại hạt, còn cả cá nướng các thứ Tɧẩʍ ɖυ Ninh không lấy cái nào, gói hết tất cả lại chuẩn bị đưa cho cái người nào đó.
Coucher de soleil hôm nay không giống mọi khi, cậu chủ tiệm xinh đẹp không thấy ở trong quầy bar mà ngồi một chỗ gần cửa sổ, không biết đang nói chuyện với ai.
Đối diện cậu là một người đàn ông trẻ tuổi, lịch sự nho nhã.
Nhưng vẻ mặt của Đường Nặc hình như không được tốt lắm, cậu hơi cúi đầu, môi mím chặt, tựa như đang buồn rầu vì chuyện gì đó.
Hay là bị bắt nạt, trải qua chuyện của Lý Hồi Tɧẩʍ ɖυ Ninh sợ cậu lại gặp phải khách hàng không đứng đắn, anh lo lắng bước nhanh vào trong tiệm.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động hai người đang nói chuyện đồng loạt quay đầu nhìn ra. Thấy người đến là Tɧẩʍ ɖυ Ninh Đường Nặc lập tức đứng lên đón anh, thân thiết gọi: "Anh Du Ninh."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi tới cạnh bàn, người đàn ông đối diện cũng đứng lên.
"Đây là đàn anh của em," Đường Nặc giới thiệu với Tɧẩʍ ɖυ Ninh xong lại quay sang nói với người kia: "Đây là anh Du Ninh."
Kinh nghiệm xã giao của cậu không đủ, không biết phải giới thiệu hai người với nhau như thế nào, nói xong tên rồi thì thôi, thậm chí tên cũng không giới thiệu đầy đủ.
"Nhạc Hạ Hề." người đối diện mở miệng nói, "Tôi là bạn đại học của Đường Nặc, cũng là đàn anh của cậu ấy."
"Tɧẩʍ ɖυ Ninh." Tɧẩʍ ɖυ Ninh cân nhắc tìm từ, thong thả nói: "Tôi là... khách quen của tiệm Tiểu Nặc."
"Bạn, là bạn," Đường Nặc dựa lại gần Tɧẩʍ ɖυ Ninh, chỉ một chỗ ngoài cửa sổ giới thiệu với Nhạc Hạ Hề, "Anh Du Ninh làm việc ở cao ốc Hoa Khang, là phó phòng của R.A."
Nhạc Hạ Hề mỉm cười lịch sự với Tɧẩʍ ɖυ Ninh, chủ động nói: "Tôi làm việc ở đại học A, là giáo viên quản lý hành chính."
Trường học cũ, Tɧẩʍ ɖυ Ninh thầm nghĩ thật là trùng hợp, nhưng cũng không nhiều lời, anh không quen người ta, chưa đến mức nói về cái này với người ta.
Hai người bắt tay, Tɧẩʍ ɖυ Ninh lại lần nữa đánh giá đối phương. Nhạc Hạ Hề nhìn trẻ hơn so với tuổi thật một chút, lúc nãy nghe Đường Nặc gọi cậu ta là đàn anh, có lẽ là mới đến đại học A mấy năm nay.
Nhìn có vẻ không có tật xấu gì, không chỉ là người đứng đắn mà hình như còn có quan hệ không tệ với Đường Nặc.
"Hai người cứ nói tiếp đi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh rất sáng suốt, thấy ba người không còn gì để nói thì tự giác lùi ra.
"Anh không có chuyện gì quan trọng, chúng ta nói chuyện sau." Anh nói riêng với Đường Nặc.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi không xa, anh ngồi xuống chỗ kệ sách, cách một khoảng hoàn hảo, có thể khiến hai người trong cuộc không bị làm phiền bởi người thứ ba nhưng vẫn có thể nghe ngóng được một ít tin tức.
"Đường Nặc nếu em đồng ý thi, anh thật sự có thể giúp em liên lạc với giáo sư." Nhạc Hạ Hề không quanh co mà tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Cảm ơn đàn anh, nhưng... thôi bỏ đi."
Vành tai Tɧẩʍ ɖυ Ninh khẽ động đậy, anh tò mò thi cái gì, liên lạc với giáo sư là sao, nhưng Đường Nặc trả lời quá mơ hồ không lộ ra bất cứ chuyện gì.
"Trước tiên khoan đã từ chối, còn một năm nữa." Nhạc Hạ Hề khuyên nhủ, "Em cứ nghĩ lại đi, giáo sư Kỷ đánh giá rất cao bài luận văn của em đó."
Đường Nặc lại lộ ra vẻ mặt rối rắm như lúc nãy, cậu khó khăn đáp lời, "Em giờ không muốn học nữa, em hiện tại... khá tốt."
"Nhưng bọn anh lại thấy em còn có thể tốt hơn nữa, thành tích ban đầu của em—"
"Đàn anh, em..." Cậu ngắt lời, nhưng nói một nửa lại nghẹn họng, ấp úng đáp: "Sẽ nghĩ lại."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh ngồi một đầu giả vờ tùy tiện đổi một cuốn sách khác, trong lòng lại cảm xúc lẫn lộn.
Thi, giáo sư, luận án, Tɧẩʍ ɖυ Ninh khâu chuỗi những từ đó lại với nhau phỏng đoán đại khái.
Chắc là có liên quan đến chuyện học lên. Đường Nặc tuổi không lớn chỉ có thể là mới tốt nghiệp đại học, người đàn anh họ Nhạc này đang thuyết phục cậu thi lên tiến sĩ.
Nhưng cậu lại nói không muốn học nữa.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh tựa người vào kệ sách, sách ở đây hầu như không có quyển nào là mới, cuốn Charles Dickens nguyên tác anh đang cầm đây chỉ cần tiện tay lật vào tờ cũng có thể thấy chú giải tiếng anh được viết bằng bút chì, nét chữ tao nhã xinh đẹp, không khó để đoán ra ai là người viết.
Người như vậy sao có thể không muốn đọc sách?
Chờ khi Đường Nặc tiễn Nhạc Hạ Hề đi rồi Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ.
"Anh Du Ninh."
Thanh âm Tɧẩʍ ɖυ Ninh lật sách rất nhẹ, chỉ có thể nghe được mấy tiếng sột soạt, giọng nói của Đường Nặc cũng thực nhẹ, như sợ sẽ quấy rầy sự chăm chú của đối phương.
"Anh mang đồ ăn cho em." Tɧẩʍ ɖυ Ninh gấp sách lại để về chỗ cũ, cầm lấy túi đồ trên bàn lên, "Đồng nghiệp cho, anh không ăn ngọt, em lấy về chia cho bạn cùng phòng ăn đi."
"Nhiều vậy..." Đường Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Không nhiều lắm đâu, bánh kem mười tấc hôm Giáng Sinh phải làm phiền em rồi, với cả bạn cùng phòng của em lúc trước cho anh nửa con vịt quay, rất ngon, anh đương nhiên cũng nên đáp lễ."
"Vậy... cảm ơn anh Du Ninh, em cũng thay bạn cùng phòng cảm ơn anh." Đường Nặc xách túi đồ để sau quầy bar quay đầu hỏi: "Anh Du Ninh định nói gì với em đó?"
Vốn Tɧẩʍ ɖυ Ninh chỉ định nói chuyện quà quê thôi nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của Đường Nặc với Nhạc Hạ Hề trong lòng anh lại có ý khác, với quan hệ hiện tại của hai người anh có thể thử thuyết phục đối phương một chút, nếu không được thì cũng có thể hỏi rõ ràng một chút.
"Em học đại học ở đâu?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh đột nhiên hỏi.
Những lời này xem như dẫn vào, không phải trọng điểm nên Tɧẩʍ ɖυ Ninh cũng không quá để bụng. Anh phớt lờ tia khác thường hiện lên giữa chân mày Đường Nặc, nó dường như sợ hãi lại tựa như cầu xin.
"Đại học F." một lúc sau Đường Nặc mới đáp.
"Đại học F!"
Đại học F là trường đại học ngoại ngữ hàng đầu trong nước, chuyên ngành tiếng Pháp không thua kém đại học A bao nhiêu.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không kìm nổi kinh ngạc, anh vốn tưởng Đường Nặc chỉ học một khoa chính quy trường bình thường lại không ngờ là một trường đại học tốt như vậy, nếu là một học sinh giỏi thì sao lại không muốn đi học?
"Sao em lại không học tiếp?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh khó hiểu, "Thích làm bánh kem hơn?"
Sau một hồi im lặng, Đường Nặc lại lặp lại lần nữa.
"Em không muốn học tiếp."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không tin, 'không muốn', nghe thì rất đơn giản nhưng sự thật phía sau đó có phải thật sự cam tâm tình nguyện không? Thật sự không hề băn khoăn?
"Tiểu Nặc có phải em có khó khăn gì không?"
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không lấp lửng mà một hai muốn hỏi cho rõ ràng.
"Nếu là vấn đề kinh tế thì bây giờ nghiên cứu sinh đều có thể xin học bổng —"
"Anh Du Ninh, là tại em không muốn học," Đường Nặc ngắt lời Tɧẩʍ ɖυ Ninh, đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ.
Cảm thấy đối phương không vui Tɧẩʍ ɖυ Ninh yên lặng nuốt nửa câu còn lại vào, nghi ngờ không được giải đáp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Nhưng dù là một tiếng rất nhẹ cũng bị Đường Nặc bắt được, cậu đột nhiên ngẩng đầu ý hỏi đối phương nguyên do thở dài.
"Anh chỉ cảm thấy, có chút đáng tiếc." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói thật.
"Không có gì đáng tiếc hết." Đường Nặc đứng dậy rời đi, cậu quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ Ninh, đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Lời tác giả: Không có ngược nha, không hề ngược, sau khi làm lành sẽ lại càng ngọt hơn nữa!