Chương 11: Nhật ký khen khen

Sau hai ngày đi chung với nhau mối quan hệ giữa Tɧẩʍ ɖυ Ninh với Đường Nặc có bước nhảy vọt lớn. Biết trồng hoa, thích mèo, giỏi ăn cay, những sở thích nho nhỏ này có thể xem là bí mật giữ những người bạn thân thiết mới có được.

Bên cạnh đó phía Giang Dực cũng tiến triển rất nhanh, Tɧẩʍ ɖυ Ninh mấy ngày không hỏi đến mà đối phương đã chủ động gọi cho anh, trực tiếp bàn bạc chuyện tỏ tình.

Theo như lời Giang Dực nói, cho dù hai người tình trong như đã nhưng cũng không thể thiếu cái nghi thức tỏ tình. Tổng tài trong thiên hạ đều một khuôn một kiểu, Giang Dực cũng không khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, siêu xe, cốp xe hoa hồng trắng, rất khí phái rất sang trọng.

Cái ý tưởng này nước đến chân rồi mới nảy ra, tối thứ sáu Giang Dực mới nghĩ ra ý tưởng này, mà hắn lại muốn thứ hai tỏ tình với người ta, thời gian chỉ có hai ngày, chạy đi chỗ nào kiếm một xe hoa hồng đây?

Tɧẩʍ ɖυ Ninh vì hắn mà phát sầu, sầu đến tận Coucher de soleil.

"Anh Du Ninh? Anh không sao chứ?"

Lúc này trong tiệm ít người, Đường Nặc nhân lúc không có ai gọi món ngồi xuống đối diện Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh bây giờ là khách quen của tiệm, không chỉ đến buổi sáng, chỉ cần anh không bận họp hoặc không phải phụ trách hạng mục gì, thì sẽ xuống đây ngồi, viết phương án, sửa kế hoạch này kia, giống như biến thành một thành viên của tiệm bánh ngọt.

"Là... chuyện công việc sao?"

Đường Nặc lúc nãy đã nhận ra, hôm nay là thứ bảy, Tɧẩʍ ɖυ Ninh sáng sớm đã đến ngồi ở chỗ này cau mày, không biết gặp phải chuyện khó khăn gì.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh có khổ mà không nói nên lời, Giang Dực là người bạn tốt duy nhất của anh, đương nhiên anh cũng muốn tận tâm tận lực giúp đỡ người ta trong chuyện chung thân đại sự. Bạn tốt muốn tỏ tình với bà xã, anh sẽ phụ trách những chuyện hậu cần. Nói thì rất dễ, Giang Dực chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết xong xuôi, nhưng chỉ duy nhất cái màn hoa hồng trắng là Tɧẩʍ ɖυ Ninh không cách nào làm được, muốn xin giúp đỡ cũng không biết đâu mà lần.

"Tiểu Nặc, em nói xem, anh có một người bạn chuẩn bị thứ hai này sẽ tỏ tình với người ta, bây giờ muốn có một cốp xe hoa hồng trắng, em xem có cách nào... có thể xóa bỏ cái ý tưởng này của cậu ta không?"

Không mong Đường Nặc giải ưu giải hạn, chỉ cần nói chuyện với cậu một lúc tâm trạng anh sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh hôm nay uống trà, Đường Nặc thấy ly của anh đã hết bèn cầm lấy rót thêm ly mới.

"Tại sao phải xóa bỏ ý tưởng này? Bởi vì giá cả sao?"

Đường Nặc bận rộn phía sau quầy bar, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi theo sau cậu, nói: "Không phải, giá cả thì không thành vấn đề, cái vấn đề là hôm nay đã là thứ bảy, anh đi đâu để kiếm cho cậu ta một xe hoa hồng trắng chứ."

"Đi tới chợ hoa đó." Đường Nặc không cảm thấy đây là vấn đề lớn, không hiểu sao Tɧẩʍ ɖυ Ninh lại không làm được, nhưng thấy đối phương lo lắng rầu rĩ như vậy cậu cũng đồng cảm, giọng nói càng thêm mềm nhẹ.

"Anh hỏi rồi, người ta nói số lượng lớn như vậy cần phải báo trước hai ngày mới có... Bây giờ thì không kịp."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh cầm cái điện thoại nóng bỏng tay, lướt nhật ký cuộc gọi.

"Anh Du Ninh, anh đã hỏi thử ông chủ lúc trước chúng ta mua lan hồ điệp chưa?" Đường Nặc không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói: "Em có thêm wechat của chú ấy, phát hiện chú ấy có một vườn hoa, nếu dự toán cao chúng ta có thể hỏi chú ấy thử."

Đường Nặc lấy khăn giấy lau màn hình, đưa điện thoại cho Tɧẩʍ ɖυ Ninh, "Anh Du Ninh, anh gọi thử xem đi."

Nói thật Tɧẩʍ ɖυ Ninh không hi vọng nhiều, nhưng dáng vẻ Đường Nặc nghiêng đầu, chân thành tha thiết muốn giúp đỡ khiến anh không cách nào có thể từ chối.

Điện thoại được kết nối, Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói đơn giản tình huống, quả nhiên nhận được đáp án là thời gian quá gấp. Đường Nặc thấy đối phương khẽ cau mày, đoán là không thuận lợi, cậu mấp máy môi nhắc Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

"Giá cả có thể thương lượng," Tɧẩʍ ɖυ Ninh hiểu ý của Đường Nặc, nói theo cậu nhắc, "Thêm 40%, không thành vấn đề."

Tiếp đó Tɧẩʍ ɖυ Ninh không nói nữa, ngừng một lúc lại đột nhiên nhướng mày ngạc nhiên.

"Sáng thứ hai, tôi có thể lái xe tới lấy."

Nếp nhăn giữa mày được xóa, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cúp máy, nói: "May mà có Tiểu Nặc."

Đường Nặc biết vậy là thành công rồi.

Từ khi sinh ra tới bây giờ ngoại trừ mẹ với một số giáo viên ra thì Đường Nặc rất ít khi nhận được sự khen ngợi của người khác.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh là ngoại lệ, bọn họ quen nhau chỉ mới hơn một tháng, nhưng Đường Nặc lại không đếm được Tɧẩʍ ɖυ Ninh đã khen mình bao nhiêu lần. Có nhiều lời khen đôi khi rất phi logic, Đường Nặc cảm thấy đó là việc nhỏ, nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh lại có thể thay đổi cách để khen cậu.

Nhưng mà được khen thì đúng là rất vui, mặt Đường Nặc có chút nóng, có chút thẹn thùng, còn cả chút ý muốn thể hiện thêm nữa, cậu nói với Tɧẩʍ ɖυ Ninh: "Anh Du Ninh, anh có tìm người trang trí hoa không? Nếu không thì em có thể giúp anh trang trí."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh về phương diện này thì đốt đặc cán mai, giống như lọt vào sương mù, sao còn cần người trang trí hoa? Trang trí là cái gì?

"Hoa không phải chỉ cần bỏ vào trong đó là được, phải xếp theo thiết kế, có trình tự. Mặc dù hoa hồng trắng là chủ đạo nhưng cũng không phải chỉ có một loại đó, phải có hoa khác đi kèm, tạo điểm nhấn, như vậy mới đẹp được." thấy được dáng vẻ mê mang của Tɧẩʍ ɖυ Ninh Đường Nặc chủ động giải thích.

"Chuyện này... ngoài tầm hiểu biết của anh." Tɧẩʍ ɖυ Ninh ngại ngùng cười, khiêm tốn nói: "Bây giờ đã mua được hoa hồng, vậy xin hỏi bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì, thưa thầy Tiểu Nặc?"

Một câu thầy Tiểu Nặc, rõ ràng là Tɧẩʍ ɖυ Ninh chỉ đùa trêu nhưng lại khiến Đường Nặc không nói nên lời, cậu cúi thấp đầu không muốn để ý đến đối phương nữa, qua mấy giây sau lại tiếp tục nói: "Trước tiên em sẽ thiết kế, sau đó cho bạn của anh xem thử có đồng ý không, nếu được thì chúng ta mua hoa trang trí thêm, sau khi hoa hồng đến thì chỉ cần dựa vào đó mà làm là được."

"Thì ra là vậy, thầy Tiểu Nặc hiểu biết thật rộng."

"Anh Du Ninh..." Đường Nặc mềm mại oán anh, "Anh trêu em..."

"Đâu có, anh thật sự thấy em rất giỏi." Mỗi câu khen của Tɧẩʍ ɖυ Ninh đều không vô ích, anh thấy được Đường Nặc không quá tự tin, thậm chí có thể nói là hơi tự ti. Một câu khen ngợi chưa chắc làm nên thành lũy nhưng có thể làm mái hiên che chở cậu bên trong gió thảm mưa sầu.

"Mỗi người đều am hiểu một lĩnh vực riêng, em làm đồ ngọt với cà phê rất ngon, cũng có nghiên cứu về hoa cỏ, người bình thường sẽ không làm được những chuyện này, cho nên trong lĩnh vực đó em cực kỳ tài giỏi." Tɧẩʍ ɖυ Ninh chân thành nói.

"Chuyên ngành của anh là thiết kế kiến trúc, vậy cũng có thể nói, anh rất am hiểu trong lĩnh vực kiến trúc." Vì để lời nói càng thêm thuyết phục Tɧẩʍ ɖυ Ninh còn lấy mình ra làm ví dụ.

"Còn cả vẽ tranh nữa, cũng rất giỏi." Không ngờ Đường Nặc còn đáp lời.

"Ừm..."

"Còn cả giỏi nhận biết đường nữa..."

"Ừm." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn cậu nghiêm túc liệt kê, không khỏi buồn cười.

"Còn có mị lực."

"..."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh hết cười nổi, nhóc tổ tông Đường Nặc nhà anh lại bắt đầu nói không điểm dừng rồi.

"Mọi người đều nói anh Du Ninh rất tốt, đều muốn chơi cùng anh Du Ninh."

À, hóa ra là mị lực như vậy.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không tỏ ý kiến, "Phải vậy không?"

"Nhưng mà anh muốn chơi cùng Tiểu Nặc nhất."

Lời editor: Lười beta, nếu có lỗi chính tả bạn tốt bụng note lại giúp mình với nhé!