Chương 15

“Cẩn Ngôn, nếu bây giờ anh nói anh thích em thì sao?”

Hứa Khải chậm rãi lên tiếng hỏi cô.

Phốc…

Ngô Cẩn Ngôn không màng tới hình tượng, một hơi phun sạch trà xanh ra ngoài.

“Anh nói cái gì cơ?”

“Anh nói anh thích em…” Hứa Khải nhìn thẳng vào mắt cô, đáp.

Ngô Cẩn Ngôn có chút khó hiểu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hứa đại ca, hôm nay anh có ăn nhầm thứ gì không? Đừng có đùa cợt như vậy.”

“Anh không đùa.” Hứa Khải thập phần kiên quyết nói. “Từ lúc em chuyển công tác tới đây, anh đã có cảm tình với em rồi. Cẩn Ngôn… em có thể hay không cho anh một cơ hội?”

Ngô Cẩn Ngôn khóe môi giật giật. Cô đem cốc trà nhét ngược vào tay Hứa Khải: “Bác sĩ Hứa, không còn sớm nữa. Em xin phép đi trước.”

Hứa Khải bị cô bỏ lại phía sau, rốt cuộc ngăn không được liền lớn tiếng nói: “Dù sao anh cũng sẽ theo đuổi em.”

***

Bác sĩ Ngô bị một màn tỏ tình đêm qua làm cho kinh sợ, kết quả là cả đêm hết lăn bên nọ lại lộn bên kia. Để rồi sáng hôm sau thức dậy với một đôi mắt đầy quầng thâm.

“Lý đại tỷ, em mang tài liệu tới nộp ạ.”

Ngô Cẩn Ngôn đem một chồng giấy dày phải tới ba cân đặt xuống trước mặt người được gọi là Trưởng khoa kia.

Lý đại tỷ hừ lạnh, sau đó đem tài liệu xem qua một lượt. Khinh khỉnh phán: “Bác sĩ Ngô đúng là năng suất. Thật khiến người ta nể phục.”

Ngô Cẩn Ngôn cười cười: “Là việc nên làm mà. Với lại Lý đại tỷ, hôm nay không phải ngày chữa bệnh của em. Cho nên em xin phép nghỉ sớm nhé.”

“Lý do?”

Bà nương chết tiệt – Ngô Cẩn Ngôn chửi rủa trong lòng. Lý do? Lý do cái đầu ngươi ấy. Lại muốn gây khó dễ phải không?

“Em muốn về Trùng Khánh thăm họ hàng.” Ngô Cẩn Ngôn mặc dù không phục nhưng vẫn phải bịa đại một lý do.

Lý đại tỷ nhìn cô, cô cũng không ngần ngại mà trừng mắt nhìn lại nàng ta.

“Đi đi.” Lý đại tỷ rốt cuộc cũng không thể nhìn ra tia dối trá lừa lọc nào của người trước mặt. Đành phải gật đầu đồng ý thả người.

Ngô Cẩn Ngôn cúi người chào rồi nhếch miệng cười.

Muốn thi gan sao? Đừng mơ.

***

“Xin chào, Tần tiểu thư.”

Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ bước vào căn phòng ngập tràn ánh nắng. Tần Lam như vậy thật tốt. Nàng cuối cùng cũng chịu gỡ bỏ khúc mắc rồi.

Tần Lam đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ. Lặng lẽ trầm tư suy nghĩ điều gì đó không tên.

Ngô Cẩn Ngôn nghe Tần phu nhân tâm sự rằng nàng vẫn không chịu nói chuyện với cha mẹ. Thậm chí còn nhất quyết không rời khỏi phòng nửa bước.

Thiên a… xem ra bệnh tật của nàng quả đúng là khó nhằn rồi.

Nghe tiêng gọi của Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam chậm rãi xoay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau một hồi lâu.

“Hôm nay cô tới muộn ba phút.”

“…”

Ngô Cẩn Ngôn nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Đành đem bó hoa lưu ly tới đặt vào lòng nàng.

Tần Lam hôm nay mặc chân đầm màu trắng, bên trên là áo thu đông mỏng đồng màu. Mái tóc đen thẳng tự do xõa xuống ngang lưng. Trông nàng mị hoặc đến lạ.

Khoảnh khắc Ngô Cẩn Ngôn đem bó hoa tới đặt vào lòng, nàng liền ngẩng đầu đối mặt với cô.

Ngô Cẩn Ngôn tưởng nàng không thích liền thật tâm cười: “Tần tiểu thư, nếu cô không thích hoa lưu ly, lần sau tôi có thể mang theo loại hoa khác.”

“Không. Tôi thích hoa lưu ly.” Tần Lam nhàn nhạt đáp.

“Nghe nói cô vẫn chưa chịu nói chuyện cùng lão gia và phu nhân? Vì sao vậy?”

Tần Lam thấy Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu đề cập đến vấn đề bệnh tật của mình liền đột ngột đứng dậy.

Ngô Cẩn Ngôn vốn còn đang cách nàng chưa tới nửa mét, lại bị hành động bất thình lình của nàng làm cho giật mình. Theo bản năng lùi về sau mấy bước.

“Tần tiểu thư…”

Tần Lam hơi nhíu mày làm như không nghe thấy tiếng gọi của cô. Nàng giận dỗi quay về giường ngồi xoay lưng lại.

Ngô Cẩn Ngôn chợt cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì?” Tần Lam khó chịu hỏi.

“Không nói.” Ngô Cẩn Ngôn rất tự nhiên đem bó hoa cắm vào lọ. “Tần tiểu thư bình thường tính tình đều trẻ con như vậy ư?”

“Cô nói ai tính tình trẻ con?”

Tần đại tiểu thư lần đầu tiên bị người ta thẳng thắn đánh giá như vậy. Trong lòng đương nhiên không nén nổi việc mất bình tĩnh.

“Hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta. Mà người đặt câu hỏi là tôi, vậy thì ngoài đối tượng là cô thì còn ai?”

“Bác sĩ Ngô…” Giọng nói của nàng cơ hồ như muốn đem Ngô Cẩn Ngôn to gan lớn mật kia tới Bắc Cực ướp đến chết lạnh.

“Sao? Tần tiểu thư không phục?” Ngô Cẩn Ngôn trái lại còn không có lấy một tia sợ hãi. Cô phóng ánh mắt về phía nàng, hỏi: “Vậy thì cô nói xem, vì sao cô không chịu mở lòng?”

Tần Lam không trả lời.

Cái con người này vô cùng kì lạ. Khi cao hứng sẽ cùng bạn tranh luận, khi hết hứng rồi thì có cậy miệng cũng không nói nổi một câu.

“Tần tiểu thư, không phải chúng ta là bạn sao? Tôi cũng thường kể chuyện của mình cho cô nghe đấy thôi.”

“…”

“Thực ra trước khi tới đây, tôi còn nghĩ cô là một lão bà xấu xí kì quặc. Nhưng thật không ngờ Tần tiểu thư thật xinh đẹp a, xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

Bác sĩ Ngô bắt đầu không tiếc lời nịnh nọt.

“Cô có muốn nghe chuyện về công việc của tôi không?”

“…”

“Cách đây vài hôm tôi bị một bệnh nhân mắc chứng suy nghĩ tiêu cực tự động cầm dao tấn công…”

Ngô Cẩn Ngôn nói hết câu liền im lặng chờ đợi phản ứng của nàng. Mặc dù nàng xoay lưng lại, thế nhưng cô vẫn có thể thấy nàng đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình. Bác sĩ Ngô đành tươi cười tiếp tục nói: “Lúc đó tôi không để ý, bởi vậy cũng không kịp phản ứng. Thế nhưng một bệnh nhân đa nhân cách đã không màng nguy hiểm lao tới đỡ cho tôi. Kết quả là cô ấy bị thương ở tay.”

“Tần tiểu thư, cô đã bao giờ nghe về căn bệnh đa nhân cách chưa? Thực sự rất thú vị đó.”

Căn phòng chìm vào im lặng, hồi lâu sau giọng nói dễ nghe của Tần Lam mới vang lên: “Bác sĩ Ngô, cô đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?”

Ngô Cẩn Ngôn hơi ngẩn người, sau khi định hình được câu hỏi của nàng liền nhanh chóng đáp: “Không phải, là do tôi đối với mỗi người khác nhau đều sinh cảm giác khác nhau. Tần tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng. Tôi đối với cô chính là loại cảm giác muốn được tâm sự và được nghe cô tâm sự. Vì vậy tôi mới không tiếc lời hết lần này tới lần khác gợi chuyện để nghe có thể cô nói.”

“Thật vậy?”

“Ừ, tôi dám mang danh dự của mình ra bảo đảm.”

“Nếu tôi nói ra… tôi có thể khỏi bệnh không?”

Quả nhiên bất cứ ai – cho dù có băng lãnh, có sầu não tới đâu… khi bị bệnh cũng giống như bao người khác, tâm niệm duy nhất chỉ là nhanh chóng có thể trị khỏi.

Ngô Cẩn Ngôn gật đầu: “Đương nhiên.”

Tần Lam ngoảnh lại nhìn cô, đôi mắt nàng ngập tràn tia ai oán: “Nhưng bác sĩ Ngô. Tôi không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc lại.”

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng lại sắp khóc liền tiến tới ngồi xuống cạnh nàng, sau đó cười: “Đừng gấp, cô có thể bắt đầu nói với tôi từ những thói quen nhỏ của mình. Ví dụ như cô thích làm gì, ghét làm gì? Trước đây có những ai theo đuổi… Và Tần tiểu thư, có một điều này cô nhất định phải nhớ. Cái chết của Nhϊếp Viễn không liên quan tới cô.”

Dựa trên mỗi lời nói của nàng, Ngô Cẩn Ngôn có thể xác định nàng chính là luôn tự dằn vặt bản thân rằng Nhϊếp Viễn vì mình mà chết.

Bởi vậy việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng gạt được cái hắc ý trong đầu nàng đi. Từ đó mới có thể chữa khỏi hậu chấn tâm lý cho nàng.