Chương 3

3.

Chạy trốn một hồi, giai nhân đói bụng.

Vương Nhị mở bọc hành trang nhỏ nàng mang theo, bên trong toàn là váy đẹp và son phấn dễ thương, không có đồ ăn. Giai nhân cũng mở bọc lớn Vương Nhị mang theo, bên trong đủ loại khỉ con, cũng không có đồ ăn.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, giai nhân lắc lắc đầu, hít hít mũi, chợt mắt sáng lên.

"Chàng có ngửi thấy mùi thơm không?"

"Hình như có."

"Chàng thấy bên kia có nhà ai không?"

"Chắc là có."

"Hay chúng ta đi ăn chút gì rồi hãy bỏ trốn?"

"Hoàn toàn được."

Hai người gõ cửa căn nhà đó, người mở cửa là tài tử, hắn ngậm con tôm trong miệng, tay trái cầm con tôm, tay phải miễn cưỡng nắm cửa, cảnh giác nhìn họ: "Muốn tiền thì cho, muốn tôm thì không có."

Giai nhân và Vương Nhị không cần tiền, cuối cùng vẫn chia khẩu phần của tài tử và Tam Nha, bốn người ngồi quanh bàn, cùng cắc cắc gặm tôm càng.

Tam Nha cười tít mắt: "Ta thích người ăn tôm không bóc vỏ, đúng là anh hùng."

Giai nhân no nê lau miệng đỏ hồng, lén hỏi thăm: "Này, thực ra bọn ta đang bỏ trốn. Các người có biết sau khi bỏ trốn nên làm gì không?"

Tài tử vỗ đùi: "Trùng hợp thật, bọn ta cũng vừa bỏ trốn, cụ thể nên làm gì, ta cũng không rõ."

"Hay chúng ta kết nghĩa đi." Tam Nha dọn chậu tôm, nghĩ một lúc, tìm ra ba cái đầu tôm nguyên vẹn, xếp ngay ngắn trên bàn: "Không cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày kết hôn, chỉ cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày bỏ trốn."

"Tốt thì tốt." Tài tử lẩm bẩm: "Chỉ là ta nghe nói trong kịch bản nam mới kết nghĩa, nữ nhân không làm vậy."

"Sao phải quan tâm trong kịch viết thế nào? Chúng ta đâu phải kịch."

Thế là chuyện được định như vậy, giai nhân, Vương Nhị, tài tử và Tam Nha quỳ lạy ba lần chín lượt trước ba cái đầu tôm, trịnh trọng thề: "Không cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày kết hôn, chỉ cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày bỏ trốn."

Làm lễ xong sắp xếp thứ tự, Tam Nha lớn nhất, giai nhân nhỏ nhất, tài tử và Vương Nhị ngang tuổi.

Tam Nha: "Ta biết bắt tôm, một ngày bắt ba bốn cân."

Tài tử: "Ta biết thổi sáo, chim nghe còn ngất xỉu."

Vương Nhị: "Ta biết khắc khỉ, khắc đến nỗi khỉ mẹ cũng đến giành."

"Ta... ta chỉ biết mặc váy đẹp... trang điểm đủ kiểu." Giai nhân hơi xấu hổ, cảm thấy mình nắm giữ một kỹ năng vô dụng.

Vương Nhị xoa đầu nàng: "Tay nghề này còn giỏi hơn bọn ta!"