Mọi người ở hậu viện đều hỗn loạn đến rối tinh rối mù, tiếng kêu đau đớn của phụ nhân càng ngày càng dồn dập, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng bối rối luống cuống, ta liền đi đến bên cạnh những người đó, trầm giọng nói: “Các ma ma bên cạnh ta cũng đã từng giúp người khác đỡ đẻ, nếu tin tưởng, không bằng để cho bọn họ thử một lần.”
Những người đó giống như là đã tìm được cứu tinh, nhưng vẫn không dám tự tiện làm chủ, cuối cùng là phụ nhân kia tự mình gật đầu.
Các ma ma vào trong phòng, ta ngồi ở bên ngoài yên lặng chờ, nhưng đám nha hoàn lại lo lắng đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Mãi cho đến khi tiếng khóc của hài tử vang lên, mẫu tử bình an, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, những nha hoàn kia sốt ruột vây quanh phụ nhân, mấy gã sai vặt thì bận rộn trở về báo hỉ.
Ta mang theo mấy ma ma lặng lẽ rời đi, vừa ra khỏi hậu viện, liền thấy đoàn người của Mạnh Nguyên Hi đang vội vàng đi đến.
Khi nàng ta nghe nói phụ nhân ở hậu viện đã bình an sinh hạ hài tử, nhìn thấy ta thì thần sắc nàng ta nhất thời đại biến, trong mắt đều là nghi hoặc kèm theo không thể tin được, mấy lần trước nàng ta nhìn thấy ta đều luôn lộ ra cảm giác ưu việt nắm trong tay chiến thắng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chiếc mặt nạ trấn định của nàng ta bị nứt ra.
“Không thể nào…” Trong ánh mắt của nàng ta lần đầu tiên xuất hiện vẻ kiêng kỵ và sợ hãi.
Ta lướt qua bên cạnh nàng ta, như có như không nói một câu: “Ngươi cho rằng, người biết được chuyện tương lai, chỉ có một mình ngươi sao?”
Lời nói vừa dứt, liền tan biến theo gió.
Nàng ta quay đầu nhìn chằm chằm vào ta, dường như đang xác nhận câu nói kia có phải thật hay không, mà ta cũng không dừng bước, ngược lại chậm rãi rời đi, tùy ý để cho nàng nghi ngờ, chịu đựng sự giày vò.
Ngày hôm sau, ta nghe nha hoàn nói trong phủ có khách quý, khăng khăng muốn gặp ta.
Ta đi đến chính sảnh, liền thấy Trấn Quốc tướng quân chắp tay tạ lễ với ta, “Đa tạ Khương cô nương hôm qua đã cứu tính mạng nội tử, nếu không có cô nương để ma ma bên cạnh ra tay tương trợ, thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả, đại ân nhường này, bổn tướng suốt đời không quên.”
Một cảnh này, cho dù là phụ thân hay ca ca cũng đều bị dọa sợ.
Mọi người đều biết Trấn Quốc tướng quân và phụ thân ta từ trước đến nay không hợp chính kiến, mỗi khi gặp mặt đều sẽ giương râu trừng mắt.
Hôm nay ông ấy tự mình đến cửa, phụ thân ta còn đang nghi hoặc vì sao ông ấy lại đến, không ngờ lúc nhìn thấy ta ông ấy liền chắp tay ôm quyền hành đại lễ, phụ thân cũng sững sờ tại chỗ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khách sáo.