Đối với chuyện thái tử nhất quyết từ hôn, hoàng đế tức giận không nhẹ, gọi phụ thân ta đến trấn an một hồi.
Sau khi hắn từ hôn với ta, liền vội vã trình tấu, thỉnh cầu hoàng đế sắc lập Mạnh Nguyên Hi làm thái tử phi của Đông cung.
Cuối cùng hoàng đế lại nói, lập thêm một trắc phi, để chính phi và trắc phi vào phủ cùng lúc, mà trắc phi lại xuất thân từ thế gia Dương thị.
Phụ thân và huynh trưởng sợ ta đau buồn, liền đề nghị để ta đi đến biệt viện ở một thời gian.
Nhưng ta đã từ chối, vở kịch hay trong kinh thành chỉ vừa mới bắt đầu, sao ta có thể rời đi được.
Lúc ta gặp được Mạnh Nguyên Hi, trong mắt nàng ta tràn đầy thương hại, trong thương hại lại mang theo cảm giác ưu việt khó hiểu, ánh mắt của nàng ta luôn mang theo vẻ khinh thường.
“Khương cô nương, các tiểu thư khuê các đoan trang như ngươi cực kỳ giống một đám rối gỗ, vừa không thú vị lại vừa cứng nhắc, đây hẳn là nguyên nhân khiến thái tử chán ghét ngươi.”
Vừa nói, nàng ta vừa lắc đầu, dường như rất khinh bỉ phần đoan trang này.
Nếu nói đây là sát nhân tru tâm, chẳng qua cũng chỉ tới thế thôi.
*Sát nhân tru tâm (杀人诛心): Thành ngữ Trung Quốc, ý nói thay vì gϊếŧ chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Ta nhìn ánh mắt khinh miệt của nàng ta lúc này, cười nói: “Không so bì được với Mạnh cô nương tiêu sái tùy ý, không xem quy củ của thế gian này ra cái gì.”
Nghe ta nói như vậy, nàng ta dường như rất hưởng thụ, trong giọng điệu tràn đầy đắc ý và kiêu căng, “Đúng vậy, điện hạ nói hắn khao khát cuộc sống tự do tiêu sái nhất, cũng kỳ vọng có thể làm một người hành xử theo trái tim, mà những thứ này ngươi lại không cho được.”
“Nghe nói thái tử đã thỉnh chỉ, không bao lâu nữa chính phi và trắc phi sẽ vào phủ cùng lúc, thật đúng là chuyện đáng mừng, Yến Như đã chuẩn bị xong hậu lễ rồi.”
Ta vừa dứt lời, thần sắc trên mặt nàng ta xuất hiện vài phần khác thường, nàng ta lớn tiếng nói: “Trái tim của điện hạ không dung nạp được nhiều người như vậy, người mà ta muốn gả, nhất định phải là người mà cả đời này chỉ có một mình ta.”
Lời nói này của nàng ta đủ để gây kinh ngạc cho những nữ tử khác trên thế gian này, nhưng ta lại không hề ngạc nhiên.
Ta có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc, điện hạ thân là thái tử, chỉ sợ sẽ làm cho kỳ vọng của ngươi thất bại.”
Nàng ta hơi nhướng mày, dường như đã bị kí©h thí©ɧ sự hiếu thắng, cười nhạo nói: “Chuyện ngươi không làm được, ta lại muốn làm được cho ngươi xem.”