Ta và Mạnh Nguyên Hi cùng được cứu thoát từ trong đám cháy ở Quy Nguyên tự, sau nhiều ngày hôn mê, ai nấy đều đã tỉnh lại.
Nửa năm sau đó, danh tiếng tốt đẹp của nàng ta được lan truyền khắp kinh đô.
Còn ta thì lại biệt vô âm tín cả nửa năm, đóng cửa không ra ngoài.
Mãi cho đến ngày ta cập kê, thái tử đích thân đến cửa, hắn nói hắn muốn từ hôn.
Ngày hôm đó, hàng nghìn con diều tung bay, trong nhà đầy ắp khách khứa, đến chúc mừng ta.
Hắn mặc một bộ vân cẩm hoa bào chậm rãi mà đến, phất vạt áo một cái liền thu hút ánh mắt của mọi người.
Hắn chính miệng nói với ta ở trước mặt mọi người: “Bản cung và muội là thanh mai trúc mã đã hơn mười năm, trước kia trải qua không ít chuyện, vốn cho rằng có thể hứa hẹn cùng nhau bạc đầu, mà bây giờ mới biết đây chỉ là tình huynh muội, mối hôn sự này phải hủy bỏ thôi.”
Mọi người xì xào bàn tán, nhìn ta bằng đủ loại ánh mắt, buổi lễ cập kê vốn long trọng trong nháy mắt liền biến thành một chuyện cười.
Phụ thân ta tức giận không thôi, nghiêm giọng chất vấn: “Điện hạ đây là ức h.iếp Khương thị ta không có người sao?”
Thái tử tỏ ra vài phần áy náy, sau đó khẽ chắp tay nói: “Khương đại nhân, thật xin lỗi, để bày tỏ sự áy náy, bản cung đã xin phụ hoàng hạ chỉ sắc phong Yến Như làm Chiêu Nghiên quận chúa, sau này bản cung cũng sẽ xem muội ấy như muội muội ruột, tuyệt đối sẽ không để cho người ngoài bắt nạt muội ấy.”
Ta ngăn cản huynh trưởng đang kích động, sau đó từng bước đi tới trước mặt thái tử, ta không đau khổ khóc lóc, càng không tỏ ra cực kì bi thương như trong tưởng tượng của mọi người, thậm chí ngay cả nửa câu chỉ trích cũng không có, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Hôn sự này dễ từ nhưng không dễ kết, nếu hôm nay từ hôn, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội để hối hận nữa.”
Hắn lớn tiếng nói ra ba chữ: “Không hối hận.”
Nghe được câu không hối hận này, ta liền cảm thấy thoải mái.
Trong trí nhớ của ta, từng có người đến gõ cửa chính của Khương phủ trong đêm cơn mưa to tầm tã, hoa phục trên người ướt sũng, vứt bỏ toàn bộ phong thái uy nghi chỉ vì để nói với ta một câu hắn hối hận rồi.
Ta sai người rót rượu, sau đó nâng ly kính hắn, khẽ cười nói: “Điện hạ, uống xong ly rượu này, hôn ước của ta và ngươi liền hủy bỏ, tình nghĩa thanh mai trúc mã cũng dừng tại đây, nguyện cho ngươi sau này cầu được ước thấy, có lương nhân bên cạnh.”