Cho đến ngày hành hình, nàng nhìn thấy nam đinh của Khương phủ bị đẩy lên đài hành hình từng người một, đao phủ lạnh lùng chém đầu từng người, thậm chí không tha cả trẻ nhỏ.
Nàng nhìn thấy ông ngoại và đại ca của nàng bị lăng trì, lột da róc xương nhưng vẫn không thốt lên một tiếng kêu than cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Dưới bầu trời quang đãng, lẽ ra trời đất phải công minh, nhưng kẻ gian lại nắm quyền, trắng đen đảo lộn.
Tạ Thanh Ly muốn điên cuồng gϊếŧ người, muốn hủy diệt thế giới này. Sự phẫn uất và hận thù trong lòng nàng bùng nổ và lan rộng không ngừng. Cuối cùng, linh hồn của nàng không thể chứa đựng nỗi hận thù đang bùng phát, như pháo hoa, “bùm” một tiếng, nổ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ và nhanh chóng tan biến.
Khoảnh khắc đó, Tạ Thanh Ly cảm thấy đau đớn tột cùng! Nàng nghĩ đây có lẽ là điểm cuối cùng của tất cả, trong lục đạo luân hồi sẽ không còn Tạ Thanh Ly nữa!
Nhưng nàng là một hồn ma mà? Tại sao nàng lại cảm thấy đau đớn?
———-
Năm Thiên Thuận thứ hai mươi mốt, Đông Lăng Quốc, Phủ Gia Châu, Huyện Lộc Minh, thôn Lộc Nhi, đầu mùa xuân.
Bốp!
Đầu đau như muốn nứt ra, trên trán có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, tay nắm chặt cục đá dính máu, ác ý đe dọa: "Tiểu tiện nhân, sớm muộn gì ngươi cũng là người của bổn thiếu gia. Mẫu thân ta đã nói rồi, sau này bổn thiếu gia cưới ngươi làm thê tử cũng được, bán ngươi lấy bạc cũng chẳng sao. Hừ, đừng có mà phản kháng, nếu không ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện ngay bây giờ để hầu hạ mấy lão già dơ bẩn, hôi thối."
Nói xong, thiếu niên vứt cục đá xuống, cười dâʍ đãиɠ: "Hì hì, hầu hạ tốt bổn thiếu gia đây, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sung sướиɠ. Không bán ngươi, cũng không để mẫu thân đánh ngươi, còn cho ngươi ăn no mỗi ngày."
Tạ Thanh Ly bỗng giật mình trong khoảnh khắc, đây là năm nàng mười ba tuổi, sống cùng nhà họ Tống ở thôn Lộc Nhi, vùng biên giới Tây Nam của Đông Lăng.
Thiếu niên trước mặt chính là huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng– Tống Thiên Bảo, kẻ ăn chơi gái gú, nghiện rượu chè, cờ bạc.
Tống Thiên Bảo bị du͙© vọиɠ làm mờ mắt, nhân lúc Tống Triệu Hưng và Hà thị không có nhà muốn làm nhục nàng. Nàng liều mạng chống cự, khiến Tống Thiên Bảo tức giận, hắn nhặt đá lên đập vào đầu nàng.
Nàng không bị hồn phi phách tán, mà trọng sinh rồi? Ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội???