"Sau này hai người các cậu nhớ thường đến đó, tôi đảm bảo không lấy tiền cà phê đâu."
Lý Cẩm Thịnh trêu ghẹo hai người Trần Cự, mắt thấy sắp kiếm được thêm một khoản so với bình thường mà cao hứng đến không ngậm mồm được, ai cũng không ngại nhiều tiền mà!
"Không kêu cậu trả phí quảng cáo là may rồi, cậu dám thu tiền chúng tôi sao?"
Trần Cự bất mãn trừng Lý Cẩm Thịnh, nhờ hắn và Tiểu Mộc mà cái tên Lý Cẩm Thịnh này không biết chiều nay đã hốt được bao nhiêu tiền rồi.
"Đây là quà đáp lễ, điểm tâm nhỏ trong tiệm của tôi thôi, A Mộc, cậu cầm lấy đi."
Lý Cẩm Thịnh lúc này đã có chỗ dựa, mới không sợ ánh mắt kinh khủng của thằng anh em này, trực tiếp dúi cái túi nhỏ vào tay Hạ Mộc.
"Cảm ơn."
Hạ Mộc tiếp nhận túi, điểm tâm ở tiệm này cũng nhất tuyệt, Hạ Mộc vừa nãy ăn mấy cái đều cảm thấy không sai. Lý Cẩm Thịnh nhất định đã chú ý, nên mới đưa phần điểm tâm mang về này.
"Của tôi đâu?"
Trần Cự uy hϊếp nhìn Lý Cẩm Thịnh, dám nói không có phần hắn, hắn tuyệt đối đạp y văng vách.
"Sao quên cậu được chứ, ở đây nè."
Lý Cẩm Thịnh dưới sự uy hϊếp trắng trợn của bạo long không thể không đem một phần khác ra, vốn y còn muốn trêu Trần Cự một chút, thế nhưng nghĩ đến bản tánh kinh khủng kia của Trần Cự, vừa bạo lực vừa nham hiểm, vì mạng nhỏ của mình y vẫn nên bỏ qua đi!
"Tiểu Mộc, chúng ta đi thôi."
Tiếp nhận túi cũng không tiếp tục nhìn gương mặt khổ tang kia của bạn thân nữa, nắm tay kéo Hạ Mộc rời đi.
"Quả nhiên có gian tình."
Sau khi quốc nội bắt đầu truyền bá văn hóa 'Hủ', trong đám nhân viên phục vụ nữ vừa vặn có vài vị lỡ sa chân vào, nhưng đáng tiếc ở tiệm không thể chụp ảnh, nếu không các cô đã liên tiếp chụp mấy phát rồi. Vất vả lắm mới đυ.ng tới hai nam nhân soái ngời ngời thế kia, không YY một chút thì có lỗi với cái danh hiệu hủ nữ này quá đi. Bất quá các cô cũng rất có chừng mực, dù sao hiện tại hủ nam hủ nữ vẫn chỉ chiếm một phần nhỏ, các cô cũng sợ người khác nhìn mình như biếи ŧɦái thì chết.
"Thật đẹp trai, mấy ngày tới em không muốn rửa mắt đâu."
Hiếm khi thấy được một đôi giai đẹp như thế, không để hồi vị một chút sao được.
"Chị cũng vậy."
Nhóm hủ nữ tụm lại tán gẫu, mấy nữ phục vụ khác đứng chung quanh chả hiểu các cô ấy đang nói gì, hồ nghi nhìn cái đám đang quá khích kia.
"Cho em nè."
Trần Cự vừa lên xe, liền đem túi điểm tâm để vào ngực Hạ Mộc ngồi ghế sau.
"Anh không thích?"
Tuy rằng phần điểm tâm này ăn rất ngon, nhưng cậu cũng đâu thể làm chuyện cướp miếng ăn của người khác được chứ!
"Lấy về chia với bạn cùng phòng em đi."
Nếu dựa vào phần của Tiểu Mộc chắc chắn sẽ không đủ để chia. Trần Cự cũng vì Hạ Mộc cân nhắc kỹ lưỡng, dù hắn có quyền thế nhưng tay lại không thể duỗi thẳng vào trường học được a! Đôi lúc so với hắn, bạn cùng phòng trong ký túc sẽ giúp đỡ Hạ Mộc nhiều hơn, chuyện này về sau quả thật bị hắn đoán trúng, bạn cùng phòng ở những thời điểm mấu chốt cũng rất hữu dụng.
"Tôi biết rồi."
Hạ Mộc rũ mắt xuống nhìn hai phần bánh giống nhau, cậu cũng không nói lời cảm ơn bởi vì cậu biết điều Trần Cự muốn không phải cái này.
Hiện tại cậu rất mâu thuẫn, nội tâm cậu đang không ngừng giằng co về hai phía đối cực, một bên yêu cầu cậu tiếp thu Trần Cự đi, một bên thì nói cậu phải giữ vững trận địa, cố thủ đến giây phút cuối cùng. Loại giằng co này liên tục diễn ra trong đầu khiến Hạ Mộc xoắn xuýt không thôi.
Trần Cự cũng biết Hạ Mộc mâu thuẫn, thế nhưng giống như lúc trước hắn đã nghĩ, không nên siết chặt bức ép. Hắn sẽ dùng chiến thuật 'nước ấm nấu ếch' khiến Hạ Mộc dần quen thuộc với hắn, không nhìn thấy hiện tại cậu đang dần thích ứng sự tồn tại của hắn sao? Trước đây Hạ Mộc dứt khoát không chấp nhận bây giờ rốt cục bắt đầu giãy dụa, nói rõ chiến thuật hắn áp dụng vô cùng chính xác nha. Đối với loại người như Hạ Mộc, không thể dùng cách cưỡng bách, phải từ từ áp sát mới được.
"Tới rồi, em không nên suy nghĩ quá nhiều."
Trần Cự trực tiếp dừng xe bên ngoài Nông Đại, sau khi mở cửa cho Hạ Mộc bước xuống, hắn hôn lên trán cậu một cái. Nụ hôn của hắn vẫn cứ ôn nhu như thế, hoàn toàn khác hẳn với khí chất bình thời của hắn, nếu như bị công nhân viên Cự Vương nhìn thấy, nhất định sẽ rớt cả kính đấy.
"..."
Hạ Mộc giương mắt nhìn hắn, sự ôn nhu trong mắt Trần Cự chưa bao giờ che giấu qua, chỉ cần người hữu tâm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Hạ Mộc đương nhiên cũng có thể.
Chính bởi vì nhìn ra được Hạ Mộc mới không biết làm sao cho tốt. Ngay từ đầu dự định làm Trần Cự bỏ cuộc sớm, nhưng theo thời gian cậu dần dần bị ôn nhu của Trần Cự vây hãm. Nam thần ở trong mắt người khác kiêu ngạo như vậy, nhưng chỉ vì cậu hắn sẵn sàng buông bỏ tất cả kiêu ngạo. Dẫn cậu đi khắp nơi thưởng thức mỹ thực, thậm chí làm tài xế riêng cho cậu.
Nhân bất trùng động uổng thiểu niên
(1), Hạ Mộc không phải là người làm theo cảm tính, nhưng hiện tại cậu nếm thử. Kích động qua đi là buồn hay vui đều là một loại trải nghiệm, e rằng ngày mai bọn họ có thể vì tính cách không hợp mà tách ra, hoặc vẫn luôn tiếp tục dìu dắt nhau vượt qua khó khăn đi về phía trước, cũng không ai biết trước tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu thật sự rất muốn thử một lần.
(1) Người không một lần kích động làm theo cảm tính thì không được xem là bước qua thời trai trẻ
Mở cửa xe, ngay lúc chuẩn bị bước chân xuống Hạ Mộc bỗng quay đầu lại.
"Chúng ta có thể thử xem, nhưng tôi vẫn không thể biết được mình có thể thích anh hay không nữa."
Tuy rất cảm động, thậm chí gọi là hảo cảm. Nhưng cái từ 'yêu' này nó quá mờ ảo, e rằng trong phút giây này cậu cảm thấy tâm động, mà ở giây tiếp theo cậu không còn cảm thấy được nữa thì sao.
"Cảm... cảm ơn em đã nguyện ý thử, anh thật sự rất vui."
Trần Cự suýt chút nữa không kìm được nhảy cẫng lên rồi lôi kéo Hạ Mộc hôn sâu một cái, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập rộn ràng trong lòng ngực, hắn phải lưu lại một ấn tượng tốt đẹp với Tiểu Mộc mới được.
"Ừm, tôi vào đây."
Trong tay chỉ cầm hai túi điểm tâm nhỏ nhanh chóng rời đi, thậm chí quên mất cậu còn mấy túi đồ trên xe Trần Cự. Trần Cự cũng bởi vì kinh hỉ tới quá nhanh, trong lúc nhất thời không có chú ý. Chờ Trần Cự ôm tâm tình hưng phấn đến mức muốn đánh người kia về nhà riêng, hắn mới nhìn đến mấy cái túi ở chỗ phía sau.
"Tiểu Mộc, y phục của em để quên trên xe anh rồi."
Trần Cự nhắn một tin cho Hạ Mộc.
Lúc Hạ Mộc nhận được tin nhắn chính là đang ngồi ngơ ngác trên giường ngẩn người, món tráng miệng cầm về đã bị đám bạn cùng phòng phân ra ăn sạch sẽ.
Đọc tin nhắn Hạ Mộc mới phát hiện nguyên lai mình đã quên lấy quần áo, vỗ vỗ trán.
"Trước cứ để chỗ anh đi."
Cũng không thể lại để cho Trần Cự mang trả cậu liền được!
"Ngày mai anh đưa qua cho em."
Ngày hôm nay không thể đưa, nhưng ngày mai có thể a! Vừa vặn hắn có thể tìm cơ hội gặp Tiểu Mộc rồi, thật là một lý do tốt đẹp!
"... Ừ."
Trong lòng có chút loạn Hạ Mộc kéo chăn qua đắp lên đầu, bỏ luôn bữa tối mà ngủ.
Sáng hôm sau không có lớp, Hạ Mộc cũng không vội dậy sớm, nằm nướng tới 10h mới chậm rì rì bò xuống, vào lúc này đi ăn sáng chắc chắn đã không kịp rồi, cơm trưa còn chưa tới, cho nên cậu đành tùy tiện kiếm chút gì đó lấp đầy bụng, bèn đưa tay lấy một ly nước uống hết mới miễn cưỡng làm bụng ngừng kêu réo.
Mở máy vi tính ra phiên dịch chưa tới hai tiếng, liền nghe tiếng chuông điện thoại.
"Alo."
"Xuống đi, anh có mang theo đồ ăn trưa nè."
Giọng Trần Cự mang theo từng tia từ tính, truyền đến làm ngứa tai Hạ Mộc, tuy trung gian còn cách một cái điện thoại, nhưng Hạ Mộc luôn cảm thấy tim mình nhảy loạn không ngừng.
"Được rồi."
Hạ Mộc xỏ giày chạy xuống, chỉ thấy Trần Cự mặc quần áo hôm qua chọn mua, một tay cầm vài cái túi, một tay nhấc theo cà mèn cùng bình giữ ấm.
"Lên đi!"
Trần Cự được cậu bảo lãnh vào ký túc xá, đây là lần thứ hai hắn tới, lần thứ nhất chưa kịp làm gì đã bị Hạ Mộc đuổi đi, ngày hôm nay cuối cùng cũng được vào xem ký túc xá bạn trai hắn ra sao rồi.
Thưởng thức một lúc, còn thật hài lòng. Hơn nữa Trần Cự vừa vào đã lập tức nhận ra giường nào là của bạn trai nhỏ, bởi vì mấy cái giường khác không có sạch sẽ như giường Hạ Mộc, mặc dù mọi người đều gấp chăn kỹ càng, nhưng Trần Cự vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, giường Hạ Mộc giống y như con người cậu, sạch sẽ đến mức khiến người không dời mắt nổi.
"Anh ăn chưa?"
Hạ Mộc đem đồ trên bàn dời đi, đồng thời mượn ghế Mai Tam Cố để đồ lên.
"Còn chưa đâu!"
Trần Cự nhớ bạn trai nhỏ, làm xong cơm trực tiếp để vào trong hộp là lật đật chạy đến đây ngay, nơi nào nhớ tới ăn a.
"Vậy cùng nhau ăn đi!"
Hạ Mộc mở nắp hộp ra, phân mỗi thứ ra làm hai nửa.
"Được."
Đoạt lấy phần cơm của Hạ Mộc, thuận tiện còn dùng luôn đũa của cậu.
"Anh ăn phần này."
Trần Cự nói xong còn cười cười với cậu, đây là phần của bạn trai nhỏ nha!
Hạ Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy phần cơm cùng đũa của Trần Cự ăn. Thức ăn trong cà men đều được mở ra, tổng cộng bốn món. Canh thì để trong một cái bình giữa ấm, chờ lúc muốn uống cứ trực tiếp đổ ra là được.
Tuy ký túc xá khá nhỏ, hai người ngồi ăn thì có vẻ hơi hẹp, thế nhưng bầu không khí lại rất ấm áp, Trần Cự ăn đặc biệt thỏa mãn. Chỉ cần ăn với người mình thích, cho dù là phòng tồi tàn đến mấy cũng thấy thỏa mãn.
Đúng, yêu thích. Trong khoảng thời gian mấy tháng chung đυ.ng ngắn ngủi này, Trần Cự thành công đem một tia hảo cảm kia chuyển đổi thành yêu thích, tin tưởng cách chữ 'yêu' không còn quá xa nữa.
"Em đi rửa cà men, anh nếu thấy mệt có thể lên giường em ngủ một lúc."
Hạ Mộc chỉ chỉ giường mình rồi nói với Trần Cự.
"Ừ."
Trần Cự nhìn Hạ Mộc cầm theo cà men cùng bình giữ ấm đi rửa, trong lòng cười thầm hai tiếng rồi leo lên giường cậu, cởϊ áσ khoác ra, mở chăn chui vào.
Ngửi thấy hương vị nhàn nhạt trên người Hạ Mộc, Trần Cự dần dần ngủ say, liền ngay cả Hạ Mộc rửa hộp xong trở về cùng mấy tên cùng phòng cũng không đánh thức được hắn.
Thấy trên giường Hạ Mộc có người ngủ, mọi người tự giác thả nhẹ bước chân.
Giường Hạ Mộc bị Trần Cự chiếm cứ, cậu chỉ đành ngồi trước máy vi tính làm việc, ngược lại buổi sáng dậy trễ, hiện cậu cũng không muốn ngủ.
Sau hai tiếng, Trần Cự tỉnh lại. Ngồi dậy vươn vai, đã lâu không có ngủ thư thái như vậy. Mặc dù bây giờ chất lượng giấc ngủ tốt hơn rất nhiều, buổi tối cũng ít khi gặp ác mộng, thế nhưng ngủ sâu như hôm nay quả thật chưa từng có. Cư nhiên không có giật mình tỉnh qua lần nào, thậm chí ngay cả lúc nào Hạ Mộc cùng bạn cậu trở về hắn cũng không biết, xác thực ngủ say như chết.
"Tỉnh rồi à?"
Hạ Mộc rót ly nước đưa hắn, để hắn uống mấy ngụm cho tỉnh táo.
"Ừm, thật thoải mái."
Xương cốt cả người như được hồi sinh lại ấy, quả thực quá sảng khoái.
"Tỉnh rồi thì nhanh đi đi, buổi chiều anh không bận việc sao?"
Hạ Mộc lườm một cái, tên này từ hơn 11h ngủ thẳng tới hơn 1h luôn, mấy tiếng cứ nằm im thin thít như thế, người không biết còn tưởng trên giường nằm là người máy ấy, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi dù chỉ một lần.
"Có mà."
Trần Cự dù không muốn dậy cũng phải dậy, buổi chiều hắn còn phải chủ trì một hội nghị tương đối qua trọng, cho nên bây giờ Trần Cự dùng khăn mặt của Hạ Mộc rửa mặt, còn thừa dịp bạn cùng phòng cậu không có ở đây lén lút hôn hôn mấy cái lên mặt Hạ Mộc mới chịu rời khỏi.
Cách giờ vào tiết chiều nay còn một khoảng, Hạ Mộc dứt khoát tắt máy tính bò lên giường ngủ một hồi, Trần Cự vừa mới dậy nên trong chăn vẫn còn ấm. Nơi đây vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương vị của Trần Cự, Hạ Mộc ngửi mùi hương xa lạ ấy dần chìm vào giấc ngủ.
Học xong tiết buổi chiều, Hạ Mộc ôm sách trở về ký túc xá, cầm tiêu tìm một nơi thanh tĩnh để thổi. Bây giờ trình độ cậu đã vô cùng tốt, luyện mấy năm, tuy chuyên nghiệp không sánh được, nhưng trình độ nghiệp dư thì tuyệt đối đứng nhất nhì nha, các loại từ khúc cổ điển cũng có thể thổi đến mấy loại.
Ngồi ở một tảng đá lớn, Hạ Mộc nhắm mắt lại bắt đầu thổi. Toàn tâm toàn ý thổi tiêu cậu không lưu ý đã có mấy người bị tiếng tiêu của mình hấp dẫn đến, một nữ sinh trong đó thậm chí còn dùng điện thoại quay chụp lại. Ảnh chụp cùng video giáo thảo thổi tiêu quả thật vô cùng hiếm thấy, phải nhanh tay lưu lại mới được.
Buổi tối tại diễn đàn website Nông Đại trở nên phi thường náo nhiệt, bộ dáng tuấn tú của giáo thảo ngồi trên tảng đá thổi tiêu, quả thực mê người y như một thế gia công tử cổ đại trong phim truyền hình nào đó. Nếu như để giáo thảo mặc một thân Hán phục cổ đại, tin tưởng sẽ càng có cảm giác hơn. Quả thực giống như người lạc bước trong thời không, đột nhiên giáng lâm xã hội hiện đại.
Hình ảnh giáo thảo văn nhã trong phút chốc truyền khắp Nông Đại, có người thậm chí truyền đến mấy website trường khác, trong nhất thời vị giáo thảo Nông Đại này liền làm mưa làm gió trên mạng lần nữa, thậm chí còn có người tải video cậu biểu diễn thái cực cùng bảng thành tích học tập lên mạng, nhìn tỷ lệ đạt điểm tối đa trong tất cả các môn gần như 100% kia, lại nhìn một thân biểu diễn võ thuật của người ta tiêu sái làm sao kia, người đem cậu làm thần tượng nhiều thêm gấp mấy lần.
Nữ sinh hận không thể đem nam nhân ưu tú như vậy tù cấm, hơn nữa còn có người nói rằng gia cảnh nhà Hạ Mộc cũng không tệ, trên người cũng toàn mặc hàng hiệu, đối đãi nữ sinh cũng đặc biệt ga lăng, quả thực đều sắp thành 'bạch mã hoàng tử' trong lòng nhóm nữ sinh rồi.
Các nam sinh tâm tình lại trở nên phức tạp, bội phục thành tích cùng năng lực Hạ Mộc, nhưng lại càng ghét cậu hấp dẫn đi ánh mắt của nhóm nữ sinh, cho nên trong lúc nhất thời khen chê đều có, nói tóm lại vẫn là ca ngợi chiếm phần lớn, chủ yếu do Hạ Mộc ở trường không có thói quen bất lương nào, càng không có xem thường bạn học, cho dù có người trái lương tâm bôi đen Hạ Mộc, cũng không có ai thèm tin tưởng.
Chuyện trên mạng Hạ Mộc không hay biết chút gì, cả phòng ký túc cậu hiện đang vùi đầu khổ học vào buổi tối, ngoại trừ Hạ Mộc ứng phó luận văn thoải mái ra, mấy tên khác đều phải tra rất nhiều tài liệu mới viết được. Càng làm họ buồn bực chính là Hạ Mộc không những đem luận văn giáo sư an bài viết xong, thậm chí còn viết mấy cái luận văn khác nữa, những thứ này đều được cậu dùng làm đồ dự bị, dự định lúc cần thì đem ra dùng. Đương nhiên không dùng cũng không sao, ngược lại trong quá trình viết cậu đã học được nhiều tri thức rồi.
Vì thế cả đám không ít lần mượn luận văn của Hạ Mộc tham khảo, phải biết mỗi lần Hạ Mộc viết luận văn đều được nhóm giảo sư đánh giá vô cùng cao, thậm chí có mấy bài còn được đưa lên báo tường đấy, người mượn luận văn cậu tham khảo ngày càng nhiều a. Năm người dựa vào ưu điểm cùng phòng mới hớt tay trên người khác được nhá.
Chờ Hạ Mộc biết đến chuyện trên mạng thì đã qua ngày thứ năm, cũng nhờ một học tỷ nào đó vô ý nói mới biết, nhìn video trên mạng Hạ Mộc giật giật khóe miệng, bình luận phía dưới cậu cũng đã đọc qua, ca ngợi nhiều hơn chê bai một ít, dù là vậy nhưng khi đọc đến mấy lời nói xấu kia tâm tình cậu cũng không quá thoải mái, dù biết những lời này đều là ăn nói bừa bãi, chẳng chút đáng tin.
"Đừng để trong lòng, những người kia là 'ăn không được nho bèn chê nho chua' ấy mà, không quá mấy ngày liền quên thôi."
Hạ Minh Dương vỗ vỗ vai Hạ Mộc, việc này mấy người bọn nó biết đến đều đã muộn, chờ bọn nó biết Hạ Mộc cũng đã biết rồi.
"Không có chuyện gì, tớ quen là được rồi."
Hạ Mộc không thể buộc người người yêu thích cậu, bị người chán ghét là điều không thể tránh khỏi. Chuyện làm cậu chân chính khỏ chịu là có người ở trên mạng nói cậu bị người bao dưỡng, không thì sao toàn mặc hàng hiệu, thậm chí ngay cả máy vi tính cũng là loại laptop nhãn hiệu nổi tiếng và trang bị nối mạng đầy đủ, sinh viên thông thường còn có thể miễn cưỡng mua được, nhưng cái tên nhà quê như Hạ Mộc làm sao mua nổi. Thậm chí còn đào móc tư liệu gia phả nhà Hạ Mộc ra, Hạ Mộc nhìn một chút phần lớn đều là thật, chỉ có số ít là giả, trong đó phần bị chém bậy bạ nhất cũng khó tin chính là gia thế của cậu, đem cậu viết thành một tên nhóc từ nông thôn lên, thậm chí ngay cả cha mẹ của cậu cũng là dân đen bần nông nghèo khổ, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Những tư liệu liên quan đến việc học ở trường đều là thật, thế nhưng liên quan đến gia thế nhà cậu thì đều bị viết bậy bạ đến mức này Hạ Mộc thật sự hết chỗ nói rồi, thần kỳ hơn chính là đoạn hoàn cảnh gia đình, người không biết mới đọc còn tưởng là thật đấy. Lẽ nào bọn họ không có nhìn thấy tin tức liên quan lúc trước tỉnh Tứ Xuyên đưa tin trạng nguyên đại học sao? Ở trong đó nhưng là đem toàn bộ gia cảnh nhà cậu ghi ra hết đó.
Nhưng người ta thường nói 'không có lửa làm sao có khói', có kẻ thích xem náo thì còn kẻ truyền bá a, biết rõ là giả cũng vẫn truyền, giống như ngại chuyện náo động không đủ lớn ấy, pháp luật đối lời đồn trên mạng quả thật xử rất nhẹ.
Ngay lúc chuyện này ngày càng trở nên ồn ào, trường học liền lên tiếng. Ha ha, tưởng sinh viên Nông Đại dễ ức hϊếp sao? Nếu đây là chuyện thật thì thôi, nhưng biết chắc là giả mà trường học lại không chịu đứng ra nói giúp, sẽ làm tâm người ta trở nên lạnh đó, sau này còn ai dám báo danh đến Nông Đại học nữa, ai dám đến cái trường mà ngay cả sinh viên của mình cũng không bảo vệ được, huống hồ Hạ Mộc còn là sinh viên tài cao của trường bọn họ.
Trường học chỉ cần đem toàn bộ tư liệu Hạ Mộc công bố lên, có trường học làm chứng, rất nhanh mọi người sẽ biết toàn bộ lời trên mạng chỉ là đồn đãi, sự thực căn bản không phải như vậy. Tuy hộ khẩu nhà Hạ Mộc ở nông thôn, nhưng cha mẹ từ lúc cậu còn nhỏ đã vào làm công trong thành phố, hiện đã có một cái cửa hiệu mặt tiền cùng nhà ở trong này, căn bản không như như lời đồn đồn trước nay nói cha mẹ cậu là bần nông nghèo túng chân lấm tay bùn kia.
Hơn nữa bạn cùng phòng của Hạ Mộc cũng lên tiếng chứng minh, hiện Hạ Mộc vẫn đang làm công tác dịch thuật, một tháng thu nhập tới vài ngàn, hơn nữa có gần 10 vạn tiền học bổng, Hạ Mộc hoàn toàn có thể mặc nổi hàng hiệu. Những kẻ nói cậu được người bao dưỡng toàn bộ đều là nói xấu, bôi đen người khác như vậy không sợ báo ứng sao.
Vì vậy toàn bộ gia thế Hạ Mộc cứ thế đều bị phơi bày ra ánh sáng, mặc dù mọi người đều tiếc nuối cậu không phải phú nhị đại, nhưng đối với năng lực bản thân Hạ Mộc lại vô cùng khẳng định, còn đang đi học mà một tháng có thể kiếm được mấy ngàn, chờ sau khi tốt nghiệp chẳng phải kiếm được càng nhiều sao? Học bá không chỉ biết mỗi việc đọc sách, người ta còn rất biết cách kiếm tiền đấy. Người như vậy không thuộc loại kim cương lão ngũ cũng thuộc loại rùa vàng, nữ nhân tinh mắt đều không nên bỏ qua loại này nha.
Hiện tại Hạ Mộc bất đắc dĩ bị bẻ cong rồi, nếu không chắc cậu cũng sẽ chọn một người trong số những nữ sinh theo đuổi cậu, đợi sau khi tốt nghiệp thì cưới cô ấy làm vợ ~.
Nhưng làm người ta buồn bực chính là, Hạ Mộc bị cái tên Trần Cự thần kinh đạt cấp nam thần kia ngắm trúng, cứ thế ngay ngốc để hắn bắt cóc, hiện hắn đã thành công leo lên vương tọa bạn trai Hạ Mộc rồi.
Cho nên Hạ Mộc chỉ biết cười khổ cự tuyệt một vị học muội, xoa xoa thái dương ôm sách trở lại ký túc xá.
'Tít tít'Có âm báo tin nhắn tới.
Mở tin nhắn ra, liền thấy viết 4 chữ 'Anh rất không vui'.
"Tại sao a?" Hạ Mộc trả lời.
"Em thật đào hoa."
Ngày hôm nay lại có một học muội đáng yêu đến tỏ tình, không biết trên người cậu đã dán lên 4 chữ lớn 'Trực thuộc Trần Cự' sao?
"... Em đã từ chối rồi."
Hạ Mộc không nghĩ tới Trần Cự sẽ biết, phỏng chừng cái tên này có cơ sở ngầm ở Nông Đại đi.
"Vậy mới đúng chứ."
Trần Cự thẳng thắn trực tiếp gọi điện thoại đến, cái tên gấp gáp cáo trạng nào đó cư nhiên làm nũng với Hạ Mộc qua điện thoại, suýt chút nữa làm cậu tưởng đối phương phát bệnh, muốn nói 'tới giờ uống thuốc rồi'.
"Được rồi, em có chuyện chính sự muốn nói đây. Có thể cho em mượn kế toán công ty anh được không, em nghĩ muốn xin người đó dạy một khóa kế toán, đương nhiên em sẽ trả học phí."
Hạ Mộc không phải không nghĩ tới đăng ký học một lớp kế toán ngắn hạn, thế nhưng nghe nói chứng chỉ hành nghề kế toán không phải dễ thi, hơn nữa nếu không có chút kinh nghiệm nào, lúc đi thi sẽ gặp khó khăn, cho nên cậu mới muốn tìm một vị kế toán kinh nghiệm phong phú học hỏi.
"Ừ, anh đã biết, cuối tuần này anh sẽ an bài, địa điểm ở nhà anh đi, nơi đó tương đối yên tĩnh, cũng không có người quấy rối, sau đó chúng ta còn có thể cùng ăn trưa và tối."
Trần Cự nếu không bận tâm Hạ Mộc vẫn còn là học sinh, đã sớm đem người đóng gói về nhà mình lâu rồi. Hơn nữa hắn cảm thấy nhà riêng hiện tại quá nhỏ, một ý nghĩ chuyển nhà dần nảy sinh trong đầu, đồng thời còn phải thiết lập lại cách bày trí nữa, bởi hắn đâu còn độc thân nữa chứ, hắn đã có Tiểu Mộc bồi tiếp rồi, cũng không thể để cậu sống chung trong cái nhà chả có không khí gì thế này được!
Trống rỗng như thế, sao giống gia đình~.
An bài xong tất cả, Trần Cự cũng chỉ chờ cuối tuần đến. Hắn dự định hai ngày cuối tuần đem Hạ Mộc giữ lại nhà mình, bình thường đi học hắn không thể quấy rối, vậy thời gian cuối tuần của Tiểu Mộc chỉ có thể thuộc về một mình hắn nha.
Cuối tuần, sáng sớm Trần Cự đã đánh thức Hạ Mộc, lúc xem đồng hồ Hạ Mộc quả thực muốn quỳ lại hắn luôn. Năm giờ a, bình thường khoảng 6h cậu mới dậy tập thể dục, so với thời gian bình thường sớm hơn cả tiếng á.
Sớm như vậy liền bị làm rùm beng như thế Hạ Mộc khẳng định ngủ không được nữa, vì vậy lúc Trần Cự đến đã thấy một cái mặt đen xì, đầu hắn lập tức bật báo động đỏ.
"Tiểu Mộc?"
Thận trọng nhìn sắc mặt Hạ Mộc, Trần Cự còn không biết mình làm gì đã chọc tới Hạ Mộc .
"Ừm."
Thấy hắn như vậy Hạ Mộc nghẹn khí nửa ngày cũng không phát ra được, cuối cùng suýt chút làm mình nội thương. Nếu Trần Cự không ở trước mặt cậu cẩn thận như vậy, Hạ Mộc cho rằng bản thân sẽ không luân hãm nhanh vậy đâu. Cậu cũng đã đánh giá quá cao trình độ cứng rắn của tim mình, đối với người luôn 'nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa' cậu thế kia cho dù bất luận là ai cũng phải mềm lòng mà thôi, mà lần mềm lòng này đã đủ làm cậu vạn kiếp bất phục.
"Anh chọc em giận sao?"
Trần Cự không ngốc đến mức không hiểu sắc mặt người khác, thấy thái độ của Hạ Mộc như thế làm sao không biết chính mình chọc phải cậu rồi.
"Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ."
Hắn năm giờ đã dậy, sau đó liền gọi điện thoại cho Hạ Mộc, lái xe đến đây cũng mất khoảng 1 tiếng a.
"Anh sáng sớm ầm ĩ như thế bộ muốn làm trộm hả?"
Bình thường đều là 6h mới dậy, mới 5h đã bị người ta quấy nhiễu đến mức không ngủ được, đầu cậu vào lúc này vô cùng đau đây.
Hạ Mộc ngủ kiêng kỵ nhất chính là làm ồn tỉnh giấc, lúc cậu ngủ không đủ giấc thì sẽ bị đau đầu, sau đó cả ngày đều không có tinh thần.
"..."
Bởi vì hưng phấn một đêm không ngủ Trần Cự lúc này mới phát hiện sắc mặt Hạ Mộc thật sự không tốt, tái nhợt là điều chắc chắn có, nhưng trong đó còn mơ hồ mang theo một chút đau đớn.
"Em làm sao vậy? Anh chở em đi bệnh viện nha?"
Trần Cự đặt tay lên trán Hạ Mộc, không có phát sốt.
"Lần sau anh chỉ cần không đánh thức em dậy vào lúc 5h em sẽ chẳng có chuyện gì."
Hạ Mộc vô lực dựa vào chỗ ngồi phía sau, Trần Cự vội vàng đem đầu cậu hắn đặt lên đùi của hắn.
"Đau đầu sao?"
Ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của Hạ Mộc, chính hắn cũng vì trường kỳ ngủ không đủ giấc mà bị đau đầu, cho nên hắn đã từng theo học trung dược cùng huyệt vị của một lão trung y lành nghề.
"Ừm."
Bởi vì đầu đau âm ĩ, Hạ Mộc rất không muốn nói chuyện. Trần Cự hiểu cảm giác đau đầu khó chịu ra sao, cho nên cũng không nói chuyện dong dài với cậu, vẫn luôn nhẹ nhàng ấn lại ấn huyệt thái dương, có lẽ sự xoa bóp của Trần Cự hữu dụng, Hạ Mộc cảm thấy cơn đau đầu dường như thuyên giảm, sau đó từ từ nằm trên đùi của hắn ngủ thϊếp đi.
Người mình thích nằm trên đùi, Trần Cự một cử động nhỏ cũng không dám, ngoại trừ hai cái tay nhẹ nhàng xoa bóp ra, ngay cả chân cũng không dám xê dịch dù chỉ một chút, cho dù chúng nó vì bị gối lâu dần trở nên tê cứng.
Một khoảng thời gian sau, Hạ Mộc cuối cùng cũng coi như tỉnh lại. Giấc ngủ bù này làm sắc mặt cậu so với lúc đầu tốt hơn nhiều, đầu cũng không còn đau.
"Anh vẫn cứ ngồi như vậy?"
Đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp hai chân giúp hắn, Hạ Mộc rất hổ thẹn. Bảo trì một tư thế bất động, nêu đổi lại là cậu đã sớm không chịu nổi rồi, cũng may nhờ Trần Cự nhịn được. Còn có hai tay của hắn, lúc Hạ Mộc mơ mơ màng màng tỉnh lại đã cảm giác được một đôi tay cứ thế thay cậu xoa bóp huyệt thái dương.
"Lần sau anh sẽ không đánh thức em sớm thế nữa đâu."
Trần Cự cũng rất xấu hổ, hắn là một người trưởng thành, cư nhiên điểm ấy tự chủ đều không có, làm ầm ĩ đến mức Hạ Mộc không ngủ được thì thôi đi, còn làm cho cậu khó chịu như vậy. Nói tới nói lui, cũng do hắn không quá quan tâm Hạ Mộc.
"Em không sao, chỉ do thiếu ngủ nên có chút nóng bảy khi rời giường thôi." Nhìn đôi tay vẫn còn run rẩy kia của Trần Cự, Hạ Mộc không biết thế nào lại kích động hôn lên tay hắn. Vì sự kích động nhất thời đó, Hạ Mộc cứng người trong chốc lát, mà Trần Cự bởi vì hành động này của cậu sướиɠ đến phát rồ luôn, căn bản không lưu ý đến Hạ Mộc vừa nãy đã cứng ngắc.
"Anh không cần lái xe đâu, kêu tài xế đến đi."
Tay đều run thành như vậy, chờ lát nữa đi ngang qua tiệm thuốc ghé vào mua một ít thuốc về xoa bóp mới được.
"Ừ."
Trần Cự nhìn tay đang run kia, vừa nãy vẫn luôn thay Hạ Mộc xoa nên không cảm thấy gì, nhưng chờ Hạ Mộc tỉnh lại, vẫn cho rằng mình có thể chịu đựng Trần Cự liền cảm giác thấy tay vừa mỏi vừa tê. Bởi vì sợ động tác quá mạnh đánh thức Hạ Mộc, hắn vẫn luôn chỉ động cổ tay với mấy ngón tay thôi, mấy bộ phận khác trên người đều bất động, cho dù hắn thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng duy trì bất động một tư thế lâu như vậy cũng quá sức, mà hắn lại không có thường luyện tập đốt ngón tay nha.
Tuy rằng hắn cảm giác mình chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì lái xe không có vấn đề, nhưng khi nhìn Hạ Mộc quan tâm hắn như vậy Trần Cự làm sao muốn nói ra chứ, hắn còn ước gì bạn trai nhỏ quan tâm nhiều hơn nữa.
Gọi điện thoại cho tài xế, làm cho cậu ta tới đón người. Theo tới còn có vài vệ sĩ, bình thường Trần Cự cùng Hạ Mộc xuất môn tương đối ít mang vệ sĩ, sợ bọn họ quấy rối đến hắn và Tiểu Mộc ở chung. Không nghĩ tới tài xế nhận điện thoại xong cứ ngỡ hắn đã xảy ra chuyện, mới vội vàng kêu luôn vệ sĩ tới.
Tới cũng đúng lúc, vừa vặn để bọn họ đi xe của hắn,
"Tiểu Mộc, sau này anh dạy em lái xe có được hay không?"
Nếu Hạ Mộc biết lái xe, hôm nay có thể để Hạ Mộc lái, mà không cần phải kêu tài xế lại đây. Những lúc thế này tài xế có mặt thật không tiện, Hạ Mộc cũng hiểu rõ điểm ấy.
"Được rồi!" Nam thần nhất định phải học mấy thứ này, không lái xe không thể bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất được. Nghĩ đến bản thân suất khí dựa vào cửa xe, hình ảnh đấy quả thật làm cho em gái la hét chói tay mừ.
Thoải mái YY Hạ Mộc vừa quay đầu nhìn thấy Trần Cự, tâm tư vừa rồi nhất thời quăng lên tám tầng mây. Cậu mới không làm tra nam á, hiện cậu đang nói chuyện yêu đương với nam thần mà, suy nghĩ đến mấy em gái đáng yêu làm gì chứ!
Ở trong lòng tự bạt tay mình mấy cái, sau đó liền quan tâm tới tay của Trần Cự. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc còn nhờ vệ sĩ ghé mua dùm cậu một chai dầu hồng hoa về, vốn Hạ Mộc muốn tự mình đi mua, nhưng Trần Cự không cho, vì vậy liền nhờ vệ sĩ đi dùm.
Cầm thuốc vệ sĩ mua về, vừa tới nhà trọ Hạ Mộc kêu Trần Cự đưa tay ra.
"Lúc nãy quên mất, ký túc xá em có thuốc do sư phụ chuyên môn chuẩn bị giúp em phòng trừ vết thương, so với dùng dầu hồng hoa này tốt hơn mấy lần."
Trong lúc xoa bóp dầu vào đôi tay đẹp mắt của Trần Cự Hạ Mộc đột nhiên nói, thực sự là 'quan tâm tất loạn', cậu cư nhiên quên mất trong lý túc xá mình có thuốc tốt hơn.
"Không sao đâu, cái này cũng rất tốt rồi."
Trần Cự tay vốn không bị nghiêm trọng gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn, thế nhưng Hạ Mộc quan tâm làm cho hắn rất được lợi.
"Lát nữa em quay về ký túc xá lấy cho anh một chai đi, sư phụ cho em hai chai, đều chưa dùng lần nào!"
Chủ yếu do cậu không có bị thương, thuốc này tự nhiên cũng không có dịp dùng .
"Vậy anh cám ơn em trước nha, Tiểu Mộc."
Trần Cự kề trán mình vào trán Hạ Mộc, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Không cần cảm ơn đâu."
Lúc thoa dầu hồng hoa lực đạo nhất định phải mạnh mới đem thuốc thấm vào, cho nên Hạ Mộc dùng lực cũng không nhỏ, đôi tay trắng nỏn củaTrần Cự bị vầy vò đến đỏ ửng lên luôn.
"Được rồi!"
Vỗ vỗ tay của hắn, Hạ Mộc đậy nắp chai lại bỏ vào hộp, lúc này mới đi rửa tay.
"Cực khổ rồi."
Trần Cự nhìn nhìn đôi tay thồng thấu, không nghĩ tới lực tay của Tiểu Mộc không nhỏ nha.
"Cái gì khổ cực hay không khổ cực chứ, tối qua anh không có ngủ ngon phải không?"
Trong mắt đều có tơ máu kìa.
"Ừm."
Vừa nghĩ tới bạn trai nhỏ có thể ở lại nhà riêng của mình 2 ngày, Trần Cự nơi nào ngủ được. Cũng không phải hắn có tâm tư xấu xa gì, mà là bình thường thời gian hắn và Hạ Mộc gặp nhau quá ít, không phải hắn có công tác chính là Hạ Mộc lên lớp, bình thường hắn chỉ có thể ăn chung với cậu mấy bữa cơm thôi, thời gian chung đυ.ng đều không có bao nhiêu. Phải biết trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì người ta hận không thể một ngày 24h ở lì bên cạnh đối phương nha, hắn lúc này thì tính là gì chứ!
Cho dù hắn và Tiểu Mộc vẫn không thể tính là giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cũng sẽ tìm cách để ở chung với đối phương, này một hai ngày mới có thể ăn một bữa cơm làm sao đủ được, cho nên Trần Cự mới hưng phấn đến mức ngủ không yên như thế.
Vì hai ngày nay, Trần Cự đã liên tục tăng ca xử lý tốt mọi việc, lúc này mới hào phóng vung tay nói với mọi người không cần tăng ca nữa, dẫn tới cả một toàn lầu tràn ngập trong tiếng hoan hô. Ông chủ đều ở lại tăng ca, công nhân như họ sao dám một mình tan tầm chứ? Tuy rằng tăng ca sẽ có thêm tiền, hơn nữa cũng không ít, nhưng mà liên tục mấy tuần như thế đều không có nghỉ ngơi ai mà chịu nổi, cho nên vừa nghe nói không cần tăng ca nữa, mọi người tự nhiên sẽ cao hứng nhảy dựng lên, cho dù phí tăng ca cao đến đâu họ vẫn muốn nghỉ ngơi a, không nghe người ta nói 'thân thể là tiền vốn' sao?
Hạ Mộc lúc đầu không tính ngủ lại nhà Trần Cự, nhưng bị hắn dùng tin nhắn quấy rầy liên tục chừng mấy ngày, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý. Càng làm cậu im lặng chính là Trần Cự vì để cho cậu lưu lại, ngay cả quần áo cùng đồ dùng vệ sinh khác đều không để cậu mang qua, nói gì mà nhà trọ bên này đều chuẩn bị rồi, cậu chỉ cần đem người tới là được.
"Anh ngủ một chút đi, lúc nào nấu xong cơm trưa em sẽ gọi."
Cùng vị kế toán kia hẹn là 9h, bây giờ còn khá sớm, trong khoảng thời gian này cậu có thể xem trước sách vị ấy kêu mua, thế nhưng Trần Cự thì sao? Trong mắt đều là tơ máu, cũng không thể để hắn cứ ngồi đây với cậu được!
"Không, anh muốn ở cùng với em a."
Thật vất vả mới lừa gạt bạn trai nhỏ đến nhà, làm sao cam lòng đi ngủ chứ.
"Ai biểu tối qua không ngủ đàng hoàng, nhìn mắt anh thử đi, đỏ y như mắt thỏ ấy."
Hạ Mộc đẩy người về phòng ngủ, cứng rắn ép hắn lên giường ngủ, còn thay hắn đắp kín chăn.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, em ngồi đây với anh."
Hạ Mộc ngồi ở bên giường.
"Được rồi."
Kiên trì không lại Hạ Mộc, Trần Cự chỉ đành nhắm mắt ngủ. Bất quá hắn ở trong lòng phát thệ, sau này không để chuyện ngu ngốc này tái diễn nữa, hưng phấn là có thể, nhưng vì hưng phấn đến mức ngủ không yên này thì lỗ vốn chỉ có hắn thôi. Chẳng những không tăng thêm thời gian ở chung với bạn trai nhỏ, trái lại còn rút ngắn thời gian hai người chung đυ.ng nữa.
Phải lôi kéo bàn tay Hạ Mộc mới bằng lòng ngủ, Trần Cự cứ như vậy tự nhiên có cậu làm bạn dần rơi vào mộng đẹp, Hạ Mộc nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm nhàn nhạt, ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu.
Rất nhanh đã đến 9h, Hạ Mộc nhẹ nhàng rút tay mình ra, còn hôn nhẹ một cái lên trán Trần Cự, lúc này mới làm Trần Cự đang bất an vì bị cậu rút tay ra mà lập tức bình tĩnh lại.
Đến tột cùng đã từng xảy ra chuyện gì mà làm cho một người đến ngủ cũng không an ổn thế này?
Hạ Mộc có chút đau lòng, rón ra rón rén đi khỏi phòng ngủ, còn đóng nhẹ cửa lại.
Đi đến phòng khách ngồi lật vài trang sách, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
"Là cô Phí sao?"
Vừa mở cửa liền thấy một phụ nữ trung niên đứng phía trước.
"Vâng, cậu chính là Hạ Mộc?"
Bởi vì Trần Cự đã nói trước với cô về tướng mạo và khí chất của Hạ Mộc, cho nên Phí Kim Hoa lập tức nhận ra.
"Dạ, cô Phí, mời cô vào."
Hạ Mộc nghiêng người để Phí Kim Hoa tiến vào, đừng xem đây chỉ là một vị phụ nhân trung niên, cô đã lãnh bằng danh dự của kế toán viên cao cấp đó, cũng không biết Trần Cự dùng điều kiện gì mà đánh động được người ta, cư nhiên làm cô đồng ý dạy Hạ Mộc học nghề.
"Trần tổng đâu rồi?"
Phí Kim Hoa thiếu Trần Cự một ân tình, cho nên khi Trần Cự yêu cầu cô dạy học cho Hạ Mộc, cô không chút nghĩ ngợi đã đồng ý. Huống hồ Trần tổng còn đem toàn bộ tư liệu của Hạ đưa cho cô một bản, một học sinh ưu tú như vậy cho dù chuyên ngành chính không phải là kế toán thì cô dạy cậu học được nghề cũng có cảm giác thành tựu.
"Tối qua anh ấy ngủ không ngon, em để anh ấy đi ngủ bù rồi."
Hạ Mộc không muốn ở trước mặt người sắp sửa trở thành giáo viên mình che dấu quan hệ với Trần Cự, chủ yếu là dựa vào tính cách của Trần Cự, muốn giấu cũng giấu không được bao lâu, hắn căn bản không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cho dù bận tâm cậu nên có chút thu liễm, nhưng chỉ cần tinh ý một chút thì vẫn nhìn ra được.
"Chuyện giữa hai người tôi đã nghe Trần tổng nói qua, không nghĩ tới hắn sẽ tìm một vị bạn lữ đồng tính."
Tuy rằng trên dưới công ty sớm đã có người lan truyện chuyện Trần tổng là đồng tính luyến ái hoặc bị lãnh cảm, thế nhưng này đó chỉ là lời đồn không hề có chứng cứ, cho nên đồn đại chỉ là đồn đại mà thôi, cũng do các công nhân viên không có chuyện gì làm liền đem ra bát quái một chút, người thật sự tin tưởng thì chẳng có mấy ai.
Nhưng khi Trần Cự có chuyện đến nhờ cô giúp, vị kế toán cao cấp này mới biết nguyên lai Trần tổng đúng là đồng tính luyến a. Cũng may cô cũng là sinh viên tốt nghiệp tại trường đại học danh tiếng, không phải loại vô tri. Vẫn hiểu được đồng tính luyến ái chính là trời sinh, không đổi được.
Huống hồ Trần tổng chỉ là thích người cùng giới tính mà thôi, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, cô đương nhiên sẽ không dùng ánh mắt phiến diện để nhìn họ. Lúc mới đầu cô luôn lo lắng Trần tổng tìm một kẻ không quá dễ chịu để cô dạy, cho dù Trần Cự luôn luôn nói tốt cho Hạ Mộc trước mặt cô thì trong cô lòng vẫn tồn tại một ít lo lắng, nhưng sau khi thấy cậu, Phí Kim Hoa đột nhiên sinh ra một loại cảm giác người này chấp nhận Trần tổng mới thật là lãng phí.
Cô và Trần Cự biết nhau cũng đã được mấy năm, đối với bên trạng bệnh thần kinh của hắn đôi phần hiểu rõ, cho nên mới có thể cho rằng Trần Cự không xứng với Hạ Mộc. Người như cậu ấy, lớn lên vừa đẹp trai nhân phẩm tốt lại có năng lực, cho dù không có quý nhân như hắn trợ giúp cũng có thể tay trắng dựng nghiệp. Người ưu tú như vậy lại bị cái tên Trần tổng bệnh không nhẹ kia bám lấy, nghĩ như thế nào cũng thấy đáng tiếc.
"Em cũng không nghĩ tới."
Hạ Mộc đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phí Kim Hoa làm như không thấy, dù sao cậu ở cùng Trần Cự là sự thực, tuy cậu chỉ mới nói với Trần Cự thử xem mà thôi, nhưng Hạ Mộc luôn có cảm giác, cậu trốn không thoát.
"Trước khi bắt đầu bài học, tôi hi vọng cậu nhớ kỹ một câu nói: Có 'vay' nhất định phải có khoản vay, các khoản này nhất định phải bằng nhau."
Phí Kim Hoa cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu bài học.
"Dạ."
Câu nói này Hạ Mộc cũng từng thấy trong sách, cho nên cậu rất nghiêm túc ghi vào trang đầu tiên trong bút ký của cậu chính là câu này.
"Tốt lắm, hiện tại chúng ta sẽ đi tìm hiểu thế nào là vay, thế nào là cho vay."
Phí Kim Hoa không hổ là kế toán viên giàu kinh nghiệm, kiến thức giảng giải vô cùng dễ hiểu dễ nhớ, Hạ Mộc học rất nhanh. Đầu óc cậu không ngu si, bản thân cũng xuất thân từ sinh viên tài cao ban khoa học tự nhiên, có vài thứ chỉ cần có người ở bên cạnh dẫn đường, cậu có thể học một biết mười, Phí Kim Hoa đối với tốc độ học tập của cậu cũng lấy làm kinh hãi.
Hết giờ học, Phí Kim Hoa hỏi cậu tại sao muốn học mấy thứ này.
"Bởi vì em muốn gây dựng sự nghiệp, em cũng không cầu bản thân trở thành kế toán xuất sắc, nhưng không thể thành kẻ không hiểu chút gì về sổ sách được."
Trong ký ức kia, Hạ Mộc không có học tính toán sổ sách, cho nên lần này chỉ có thể dựa vào nổ lực của chính mình cùng sự chỉ dạy của lão sư mà thôi, nhưng điều đó cũng không có làm chậm đi tiến độ học tập của cậu, chỉ có thể nói cậu thật sự rất thích hợp với ngành học này.
"Có chí khí."
Rất nhiều sinh viên vừa ra cửa trường đều không biết mình phải làm gì, chỉ có thể tìm một công tác miễn cưỡng ấm no, muốn kiếm tiền không phải rất khó. Mà có thể tự chủ gây dựng sự nghiệp lại càng ít hơn, cho nên mới có quỹ hỗ trợ sinh viên tự chủ gây dựng sự nghiệp. Hạ Mộc cũng là lên năm hai mới biết, cho nên dù sau này cậu kiếm tiền dư thế nào cũng dự dịnh đến ngân hàng làm hồ sơ vay một chút tài chính gầy dựng sự nghiệp, như vậy áp lực trên người cậu liền giảm đi rất nhiều, ít nhất tiền đầu tư sơ kỳ đã không cần lo lắng.
Hết chương 35.
Dầu hồng hoa