Được, ta đồng ý với ngươi. – Thường Tận nói trong sự ngỡ ngàng của Quang Đại. Hắn cứ tưởng mình phải thuyết phục thêm rất lâu nữa nàng mới chịu nghe theo. Nhưng không ngờ nàng lại cứ như vậy mà đáp ứng yêu cầu của hắn.
Hắn vui mừng còn không kịp, vì vậy nhanh chóng vòng tay ôm lấy nàng. Hai người hóa thành một cơn gió, ùa ra khỏi cổng Thiên lao, sau đó mất hút trong không khí. Đám lính canh vẫn ngủ say như chết, không hề hay biết chuyện gì.
Quang Đại không đưa Thường Tận về Ma giới, mà trực tiếp mang nàng lên một ngọn núi cao heo hút không người qua lại.
- Nơi đây là đâu? – Nàng hỏi.
- Ta gọi nó là núi Không Tên.
Thường Tận bật cười:
- Ngươi đặt tên kiểu gì vậy?
- Thì đã sao? – Hắn thản nhiên đáp – Ta không biết tên nó thì nó chính là núi “Không Tên”.
- Thôi được rồi – Thường Tận nói đoạn ngồi xuống một gốc cây gần đó – Ngươi đã cứu ta một mạng. Ngươi nói gì cũng đúng.
Thường Tận đang mải mê ngắm nhìn bầu trời đêm đen tối điểm xuyết những ngôi sao nhỏ le lói ánh sáng vàng thì Quang Đại ngồi xuống ngay trước mặt nàng. Hắn vô cùng tự nhiên nâng một bàn tay của nàng lên, rồi khẽ nói:
- Thường Tận, nàng có nguyện ý ở bên ta không? Ta không bận tâm việc nàng còn tỉnh cảm với kẻ khác. Dù thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng chịu ở bên ta, ta không cưỡng cầu điều gì khác.
Thường Tận ngượng ngập, định rút tay lại nhưng bị Quang Đại giữ chặt. Nàng bị ánh mắt quyết tâm của hắn làm cho lung lay. Nàng suy nghĩ gì đó hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đáp:
- Được, ta đồng ý với ngươi. Từ nay về sau, chúng ta ở bên nhau, mãi không lìa xa.
Trong l*иg ngực của Quang Đại lúc này cảm giác như có một tia sét chạy ngược lên, cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Hắn ôm chầm lấy nàng, rối rít như một đứa trẻ:
- Cảm ơn nàng! Cảm ơn nàng vì đã đồng ý ở bên ta. Ta xin hứa, đời này kiếp này của ta, chỉ cần còn một hơi thở, sẽ không bao giờ để nàng phải chịu thiệt. Dù trời đất xoay vần đổi thay, ta cũng sẽ mãi mãi đứng về phía nàng.
- Cảm ơn ngươi, Quang Đại. Cuộc đời ta gặp được ngươi chính là một đặc ân của số mệnh, ta chẳng cầu gì hơn nữa. – Vừa nói, trong khóe mắt của nàng vừa có một giọt lệ nóng hổi chảy ra, giọt nước mắt không quá ủy mị nhưng cũng chẳng quá lạnh lùng.
Thường Tận đẩy Quang Đại ra, đoạn nói:
- Nhân lúc ta có một vò Mẫu Sơn ở đây, ngươi có muốn nếm thử không?
Quang Đại gật đầu vui vẻ. Bình thường hắn cứng nhắc là vậy, nhưng khi yêu lại là một đứa trẻ không hơn không kém. Hắn vui vẻ cùng nàng nốc cạn chén rượu trong tay, hạnh phúc như một đứa bé khi được mẹ cho kẹo.
Thường Tận dõi theo cử chỉ của hắn, khóe môi khẽ có nét cười, nhưng ánh mắt lại ưu tư sầu muộn. Hai người cứ thế cả đêm, uống hết từ bình này sang bình khác, sau đó thϊếp đi trên bãi cỏ từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Thiên cung được một phen náo loạn khi phạm nhân tử hình hôm nay bỗng dưng không cánh mà bay. Bích Ngọc vô cùng phẫn nộ, một đao gϊếŧ sạch cả đám cai ngục vô dụng. Sau đó nàng ta sai người lục tung khắp các ngõ ngách, cốt để tìm được Thường Tận nhưng nàng vẫn bặt vô âm tín.
Khi mặt trời đã lên tới đỉnh cũng là lúc mọi người tề tựu đông đủ cho buổi hành quyết. Tử Khiết vừa ngồi xuống bảo tọa thì nghe tin báo phạm nhân đã trốn thoát. Trong lòng chàng có chút khấp khởi nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Chẳng hiểu sao chàng lại thấy vui mừng khi nghe tin đó.
Quần thần từ khắp các giới đều túa về đây để chứng kiến cái chết của Thường Tận, rộn rã như trẩy hội. Ai nấy đều đang nhốn nháo bàn luận ở dưới xem Thường Tận sẽ bị hành quyết như thế nào, thậm chí còn cá cược với nhau xem nàng ta có khóc lóc cầu xin không, thì hay tin nàng đã bỏ trốn khỏi Thiên lao hôm qua, lập tức liền cảm thấy chưng hửng. Kịch hay còn chưa xem thì đã hết, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Nhưng người nổi trận lôi đình ngày hôm đó không phải ai khác mà chính là Bích Ngọc. Trong khi Tử Khiết ra lệnh hoãn lại buổi hành hình thì Bích Ngọc kiên quyết nói:
- Buổi hành hình hôm nay phải diễn ra bằng mọi giá! Dù có phải lục tung ngũ giới, ta cũng phải bắt ả ta về đây chịu chết ngày hôm nay! Người đâu? Mau giải tên con hoang đó lên đây!
Vừa nói, nàng ta vừa bấu mạnh vào thành ghế đến mức bật cả máu. Thiên binh ngay lập tức đưa Bình An tới trước mặt ả. Bích Ngọc nói:
- Nếu hôm nay ả tiện nhân đó không xuất hiện, thì lấy mạng của ngươi bù vào. Ta không tin nàng ta sẽ bỏ mặc ngươi không quản.
Tử Khiết lập tức phản đối:
- Không được! Chuyện nào ra chuyện đó. Sao có thể lấy mạng người vô tội?
Bích Ngọc gân cổ lên cãi, hai mắt đã đỏ ngầu những tia máu:
- Vô tội ư? Ai biết được tên oắt này có thông đồng giúp ả chạy thoát không!
- Đủ rồi! Nàng làm càn vậy đủ chưa? – Tử Khiết giận giữ.
Thấy vậy Bích Ngọc càng gào lên:
- Người làm càn là ta ư? Vậy còn chàng thì sao? Phạm nhân bỏ trốn mà chàng chẳng mảy may lo lắng, còn không cho người đi truy bắt. Chàng còn ra sức bảo vệ thân nhân của ả. Có phải chàng rất hả dạ khi ả ta thoát được?
- Hỗn xược! – Tử Khiết ngắt lời nàng – Ai cho nàng lá gan nói những lời đó với ta?
Lúc này tì nữ thân cận của Bích Ngọc là Hà Vân vội vã quỳ rạp xuống xin cho chủ tử của mình:
- Thiên đế bớt giận! Thiên hậu chỉ là lo lắng quá mới trở nên lỗ mãng như vậy, người đừng trách phạt người ấy.
- Đã đến lượt ngươi nói chưa? – Tử Khiết lườm Hà Vân bằng một ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ - Ta dung túng cho các ngươi quá, nên chẳng ai coi ta ra gì. Các ngươi đều xem ta là bù nhìn muốn làm gì thì làm có đúng không? Ta đã bảo là hoãn buổi hành hình hôm nay lại.
- Không cần đâu… - Một giọng nữ trầm vang lên giữa tiếng cãi vã ồn ào ấy, giọng nói vô cùng bình thản mà uy lực.
Đám đông rẽ ra nhường đường cho nàng bước vào. Thường Tận mặt không biến sắc, mặc kệ lời rủa xả của những kẻ xung quanh, chậm rãi tiến lên đài hành quyết.
- Ta đã đến rồi – Nàng nói – Mau kết thúc mọi chuyện ở đây thôi.
Khuôn mặt Tử Khiết bổng trở nên xám ngắt. Chàng cảm thấy hụt hẫng không nói nên lời. Trong thâm tâm chàng thực ra đã hi vọng nàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tốt nhất là ở một nơi nào đó trên thế giới này sống bình an đến hết đời.
Thế nhưng tại sao nàng vẫn cố chấp quay lại đây? Chàng thực sự không thể hiểu nổi. Nhìn Thường Tận bị trói lên cột chữ thập, trái tim chàng như thắt lại. Chàng không hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy, cảm giác không thở được, đau đớn đến cùng cực, một cảm giác tuyệt vọng không tên.
Bích Ngọc lúc này mới thả lỏng được một chút. Nàng ta ngồi xuống cạnh Tử Khiết, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Nàng ta ra hiệu cho Thiên binh bày trận.
- Các ngươi định làm gì? – Bình An hỏi – Chẳng phải chỉ là chém đầu thôi sao?
Bích Ngọc cười ha hả khi nghe câu hỏi đó của Bình An:
- Ngươi thật là ngây thơ! Với một đại ma đầu có khả năng xoay chuyển đất trời, chỉ chém đầu là đủ sao? Trước tiên, nàng ta phải chịu đủ một trăm mũi tên Thiên tước để mất hết linh lực, sau đó ngũ mã phanh thây để hủy đi thân xác, sau cùng là dùng Thiên hỏa để xóa sạch mọi dấu vết tồn tại, có như vậy nàng ta mới không còn cơ hội siêu sinh.
- Sao cơ? – Bình An thốt lên – Như vậy chẳng phải quá ác độc rồi sao? Các người đường đường là thần tiên, phải lấy từ bi hỉ xả làm chuẩn mực, vậy mà lại dùng cách ti tiện như vậy để đối phó với người khác.
Lúc này Tinh Thúy từ trong đám đông bước ra, lên tiếng bênh vực Bích Ngọc:
- Ngươi bảo Thiên giới độc ác, vậy có từng nghĩ qua bao nhiêu mạng người nàng ta đã gϊếŧ không? Thể loại như ả, cho dù ngũ mã phanh thây cũng chưa hả nỗi hận, theo ta, còn phải cho nàng ta chịu nỗi đau Thiên lôi xé da xé thịt, khiến nàng ta sống không bằng chết, như vậy mới có thể trút giận cho những người đang đứng ở đây.
Đám đông cũng đồng thanh ủng hộ:
- Đúng vậy! Yêu cầu tăng thêm hình phạt cho Thường Tận! Không được để nàng ta chết quá dễ dàng!
Bích Ngọc nở một nụ cười tinh quái:
- Các ngươi nói đúng lắm, vậy thì chúng ta phải làm đủ các hình phạt rồi. Thiên đế, ngài thấy sao?
Tử Khiết lúc này đã căng thẳng đến cực điểm, nhưng không thể làm gì hơn. Chàng không thể không nghe theo nguyện vọng của quần thần bên dưới. Chàng gượng ép đáp:
- Cứ làm thế đi.
Bình An khẩn khoản cầu xin:
- Thiên đế, xin người hãy rủ lòng thương. Trước đây hai người không phải là bạn bè rất tốt sao? Xin người hãy ban ân điển, cho Tiên nữ được chết một cách toàn thây. Xin người đừng giày vò ngài ấy nữa.
Tử Khiết nhắm mắt, mi tâm chau lại một cách bất lực. Bình An cảm thấy không còn hi vọng gì nữa rồi, nên quay sang cầu xin Bích Ngọc:
- Thiên hậu, xin người hãy giảm bớt hình phạt cho Tiên nữ. Cho dù người bắt ta làm gì cũng được, cầu xin người.
- Hừ, một kẻ như ngươi cũng xứng đáng ở đây đòi điều kiện với ta? – Bích Ngọc lạnh lùng đáp – Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy ả gϊếŧ người, thì cớ gì lại còn bênh vực ả? Đúng là cùng một giuộc. Ta thấy, chi bằng ngươi cũng bị xử chết đi.
- Được, ta đồng ý! – Bình An dõng dạc đáp – Nhưng với một điều kiện. Nếu ta chết đi rồi, ngươi phải hứa là phải để cho người chết toàn thây.
- Được. – Bích Ngọc sảng khoái đáp ứng – Ta hứa với ngươi, sẽ để cho nàng ta chết toàn thây…
Bình An quay về phía Thường Tận, quỳ xuống dập đầu ba cái:
- Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng con giữ cho người. Nếu có kiếp sau, con nguyện dùng cả đời để báo đáp.
- Không! – Thường Tận gào lên – Ta không bận tâm. Cho dù các người dùng bao nhiêu cực hình lên ta, ta cũng sẽ chịu hết. Các ngươi không được động đến thằng bé. Nếu ai dám động đến nó, ta sẽ gϊếŧ chết người đó. Thường Tận ta nói được làm được!
Đám Thiên binh ở đó nghe thấy vậy thì sởn hết gai óc, không ai dám động đậy. Bích Ngọc sai chúng gϊếŧ Bình An, nhưng chúng lại đưa giáo lên mà chẳng dám động thủ.
- Hừ, một lũ vô dụng. Để đó cho thần!
Dứt lời, Tinh Thúy từ trong đám đông xông tới, đâm một phát chí mạng vào giữa trán Bình An. Mũi kiếm xuyên qua đầu, khiến hắn chết tại chỗ.