Chương 62: Chấp niệm

Mùa đông trên núi Bạch Mộc Lương Tử lạnh đến cắt da cắt thịt. Thường Tận thức dậy từ sớm, chăm chỉ tập luyện võ công. Thời gian trôi qua, động tác của nàng ngày càng nhanh nhẹn lại uy vũ hơn. Tiếng Thương kiếm của nàng cắt vào gió, tạo thành một dao động cực mạnh, làm những cây tùng gần đó ngả nghiêng đến bật gốc.

Thời tiết vô cùng khắc nghiệt nhưng trên người Thường Tận chỉ mặc độc một chiếc áo đen. Trên mi mắt nàng, sương đã sớm đông lại thành đá. Hơi nước trên mặt nàng cũng tạo thành một lớp băng mỏng phủ lấy hai gò má.

Lúc nàng ngưng kiếm, một chiếc áo bông trắng muốt đột nhiên phủ lên vai nàng. Thường Tận ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt chạm phải nụ cười trìu mến của Quang Đại. Hắn chậm rãi lại gần, đưa tay buộc chiếc áo choàng lại cho nàng.

- Nàng tập luyện cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Thường Tận nhếch môi cười:

- Thiên Giáng trận cũng không thể lấy mạng được ta. Ngươi nghĩ… chỉ chút khí lạnh này có thể làm tổn thương ta?

- Chỉ là phòng hờ thôi. – Quang Đại ôn nhu nói – Nàng đói chưa? Mau vào trong ăn sáng thôi.

Quang Đại đi trước, Thường Tận bước theo sau. Nàng cảm thấy bóng lưng của nam nhân này toát ra một vẻ cô đơn lạ thường, không hiểu là tại sao. Những ngày qua, Quang Đại đã chăm sóc nàng rất nhiều, nhưng nàng một chút cảm xúc cũng không có. Nàng thở dài, tay khẽ đặt lên ngực trái mình.

Trái tim này chỉ đập rộn rã khi nàng nghĩ đến một người. Nam nhân đó đang ở rất xa, cách nàng cả một khoảng trời. Nam nhân đó đã sớm không còn nhớ nhung đến nàng. Nam nhân đó đang vui vẻ bên một người khác. Nam nhân đã đem đến vị ngọt cho cuộc đời của nàng, cũng đem đến biết bao cay đắng và khổ đau. Đến cuối cùng, cũng chỉ có hắn khiến nàng rung động.

Thường Tận bước lên bậc thềm, vừa định bước vào nhà thì gặp Hải Quỳ chạy ra. Vẻ mặt rạng rỡ của Hải Quỳ chợt tắt khi nhìn thấy Thường Tận, nói đúng hơn là khi nhìn thấy chiếc áo choàng trên vai nàng.

- Cái này… - Hải Quỳ chỉ vào chiếc áo choàng lông thú – ngươi lấy ở đâu ra vậy?

Thường Tận tiện miệng đáp:

- À, là Quang Đại đưa cho ta đấy. Sao vậy?

Hải Quỳ lắc đầu, điệu cười có chút gượng gạo:

- Không có gì. Chỉ là ta thấy nó rất đẹp. Người làm ra nó hẳn là rất khéo tay.

Thường Tận cười đáp:

- Ngươi cũng thấy vậy sao? Quả thật là rất tinh tế. Nếu ngươi muốn, ta có thể tặng lại nó cho ngươi.

Hải Quỳ khoát tay:

- Thôi, không cần đâu… À, mau vào nhà ăn cơm thôi. – Hải Quỳ giục, cố gắng giấu đi vẻ ngượng ngập đang hiện rõ trên gương mặt mình.

Cả bữa cơm Thường Tận để ý thấy Hải Quỳ có vẻ lảng tránh Quang Đại, không hiểu là tại sao. Vẻ mặt nàng ta có chút khó coi. Trong khi đó Quang Đại lại có vẻ rất dửng dưng, không có biểu hiện gì bất thường.

Ăn xong nhân lúc Hải Quỳ đi rửa chén, Thường Tận đã chặn Quang Đại lại gặng hỏi:

- Chiếc áo lông thú này là từ đâu ngươi có được?

Quang Đại đảo mắt láo liên, cố đánh trống lảng:

- À ờ… ta vừa mới mua được ở trên phố. Đêm qua không ngủ được ta đã xuống kinh thành chơi.

- Thật không? – Thường Tận tỏ vẻ ngờ vực – Ngươi mau nói thật. Có phải chiếc áo này do Hải Quỳ tặng cho ngươi?

- Làm gì có. – Quang Đại vẫn giả vờ vô tội.

Thường Tận thở dài:

- Thật là hết nói nổi. Tâm ý của một cô nương sao ngươi có thể tùy tiện chà đạp như vậy?

Vừa nói Thường Tận vừa cởi chiếc áo choàng ra, gấp lại cẩn thận trên tay rồi giúi vào người Quang Đại.

- Cầm lấy! – Nàng nói – Mau đi xin lỗi Hải Quỳ đi.

Sau đó nàng quay gói rời đi. Quang Đại gọi giật lại:

- Vậy còn ta thì sao? Tâm ý của ta sao nàng nỡ giẫm đạp như vậy?

Thường Tận khựng lại trong giây lát. Nàng không ngoảnh mặt lại, chỉ đáp:

- Ta xin lỗi. Ta không thể nào đáp lại tấm lòng của ngươi. Mong rằng ngươi sẽ tìm được người tốt hơn.

- Trên thế giới này, ngoài nàng ra, ta không hề động lòng với ai khác.

- Cũng giống như ngươi, trái tim của ta chỉ thuộc về duy nhất một người.

- Hắn đa sớm quên nàng rồi. Sao lại cố chấp như vậy?

- Thế còn ngươi? Tại sao ngươi lại cố chấp đến tận bây giờ?

- Ta…

- Bởi vì cả hai chúng ta đều là kẻ ngốc.

Dứt lời nàng rời đi, bỏ mặc Quang Đại đứng đó một mình trong thẫn thờ. Nàng nói đúng, cả hắn và nàng đều là kẻ ngốc, mãi mãi không buông bỏ được chấp niệm. Trên đời này cho dù có nhiều người tốt hơn đẹp hơn, đối xử với họ tốt hơn thì đã sao? Đều không thể làm thay đổi tâm ý của bọn họ.

“Thế nhưng Thường Tận à, ta nguyện làm kẻ ngốc ở bên nàng cả đời này.”, Quang Đại thầm nghĩ.

Thường Tận ngồi ngây ngốc bên bờ suối. Cần trúc đã buông nhưng tâm trí lại ở đâu đâu. Nếu nói nàng chưa từng bị Quang Đại làm cho cảm động thì không đúng. Nhưng đó chỉ là sự cảm kích mà thôi, không hề có chút tình yêu nào. Nàng không muốn làm một nữ nhân ích kỷ, chỉ nhận tình yêu của kẻ khác mà không đáp lại, vì vậy mới phải dứt khoát từ chối Quang Đại, để hắn thôi si tâm vọng tưởng.

Tuy nỗ lực khuyên Quang Đại từ bỏ mình, nàng lại không thể tự thuyết phục bản thân. Nàng tận mắt nhìn thấy Tử Khiết hạnh phúc bên Tân Thiên hậu Bích Ngọc, lại có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà chàng dành cho người khác. Tuy vô cùng đau khổ nhưng nàng lại không thể buông bỏ được chấp niệm mà nàng dành cho chàng. Cho dù cả đời này không gặp lại nữa, nàng cũng không muốn quên đi Tử Khiết.



Thiên cung vào mùa đông vẫn không có nhiều biến đổi. Sự chuyển mùa ở các giới xưa nay đều không ảnh hưởng đến thời tiết nơi này. Thiên cung được mệnh danh là Vĩnh Xuân vì quanh năm chỉ có một mùa duy nhất, đó chính là mùa xuân. Bất cứ lúc nào, ở trên Thiên cung này, người ta cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Tử Khiết lúc này đang ở trong phòng, chăm chỉ đọc tấu sớ như mọi khi. Đột nhiên có người gõ cửa, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

- Bẩm Thiên đế, nô tì là người hầu của Thiên hậu.

- Vào đi. – Tử Khiết ra lệnh.

Người hầu chầm chậm đi vào, hai tay dâng lên một chén chè hạt sen.

- Để đó rồi ra ngoài đi. – Tử Khiết nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi những dòng chữ trên tờ tấu sớ.

Sau khi hoàn thành toàn bộ đống tấu sớ trên bàn, Tử Khiết mới để ý chén chè nguội lạnh chàng vẫn chưa ăn. Tử Khiết nhẹ nhàng nâng lên, nếm thử một muỗng.

“Mùi vị cũng không tồi.”, chàng gật gù.

Sau khi ăn xong, chàng cảm thấy hơi nhức đầu nên vội vã trở về phòng ngủ.

“Có lẽ dạo này làm việc quá độ nên thần trí có phần mệt mỏi.”, chàng thầm nghĩ.

Vừa về đến phòng, chàng đã ngả lưng xuống giường. Trong mơ hồ chàng ngửi thấy hương hoa ngào ngạt khắp gian phòng. Hai mắt chàng dần mờ đi. Chàng nhìn thấy một nữ nhân mặc áo đen, tóc buộc cao từ từ bước vào phòng, tiến về phía chàng.

Hình dáng đó vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nữ nhân kia chủ động nâng cằm chàng lên, đặt xuống một nụ hôn nồng cháy. Tử Khiết cảm thấy cả người bỗng dưng nóng ran. Chàng vòng tay ra sau, ghì lấy cổ nữ nhân đó, kéo nàng ngả xuống giường.

Khi chàng tỉnh dậy đã là nửa đêm. Tử Khiết chống tay ngồi dậy, lắc lắc đầu cố gắng lấy lại tỉnh táo. Chàng hít một hơi dài rồi đảo mắt nhìn quanh phòng. Chàng có chút giật mình khi thấy Bích Ngọc đang nằm ngay trên giường bên cạnh chàng.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, Tử Khiết dùng hết sức nhớ lại chuyện tối qua nhưng không hề có chút ý niệm nào.

Chàng rời khỏi giường, mặc y phục vào rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Bên dưới gốc cây đào, Tử Khiết ngồi ngơ ngẩn hồi lâu. Chàng vốn là kẻ phong lưu đa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt không ngần ngại nhưng khi thấy Bích Ngọc nằm cạnh bên, chàng lại thấy vô cùng không thoải mái.

“Có khi nào…”, Tử Khiết lo lắng suy nghĩ, “Không lẽ bây giờ mình đã chuyển sang thích nam nhân? Vì vậy mới không có hứng thú với phụ nữ?”

Sau đó chàng lại liên tục lắc đầu.

“Không, không thể như vậy! Không thể như vậy!”

Bích Ngọc khẽ lay vai chàng khiến Tử Khiết giật mình ngưng tự huyễn.

- Sao nàng lại chạy ra đây? – Tử Khiết hỏi.

- Thϊếp tỉnh dậy không thấy chàng nên hơi lo lắng. Chàng đang làm gì ở đây? Đêm khuya gió lớn không tốt cho sức khỏe.

Tử Khiết giả vờ cười giả lả:

- Ta thấy trong phòng hơi nóng nên ra ngoài hóng gió thôi. Nàng mau vào trong ngủ đi.

- Vậy ư?... Vậy ta ngồi đây với chàng.

Bích Ngọc nói rồi ngồi ngay xuống cạnh Tử Khiết, tựa đầu vào vai chàng. Tử Khiết không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì. Chẳng hiểu sao chàng có hơi hướng mong Bích Ngọc để chàng lại một mình hơn. Chàng hỏi Bích Ngọc:

- Chuyện hồi chiều là thế nào? Sao tự nhiên nàng lại nằm trên giường của ta?

Bích Ngọc cố giấu vẻ lúng túng của mình, nắm chặt lấy cánh tay của Tử Khiết, đầu không rời vai chàng mà trả lời:

- Chàng không nhớ gì sao? Lúc chiều ta đến thăm chàng thì thấy chàng đang ngủ say như chết, sau đó kéo ta vào lòng. Những chuyện sau đó… ta cũng không tiện kể.

- Chuyện sau đó? – Tử Khiết lúng túng – Chúng ta đã làm gì sao?

Bích Ngọc khẽ gật đầu.

- Là chuyện gì? – Tử Khiết hỏi lại.

Bích Ngọc chẳng nói gì, chỉ ngồi thẳng dậy, mỉm cười e lệ, khuôn mặt chợt đỏ ửng lên sau đó đánh yêu một cái vào vai của Tử Khiết rồi bỏ chạy:

- Đáng ghét! Còn giả vờ giả vịt nữa.

Sau khi chạy vù vào phòng đóng cửa lại, Bích Ngọc mới từ từ giãn cơ mặt ra, nhịp tim dần ổn định trở lại. Nàng ta phải tự khâm phục khả năng diễn xuất của mình. Sau đó nàng ta rờ xuống bụng, mỉm cười hạnh phúc.

“Chỉ vài tháng thôi sẽ không còn ai dám dè bỉu sau lưng ta nữa.”