Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh

Chương 58: Mạng sống vô cùng quý giá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn hai trăm đệ tử Tu chân lao vào biển lửa, hiến thân cho địa ngục. Khi máu huyết của họ đã hoàn toàn hòa lẫn vào quả cầu lửa, dòng cháy đỏ rực bỗng bùng lên dữ dội, như thể muốn nung chảy người đang bị mắc kẹt bên trong thành nham thạch.

Thường Tận vẫn cố gắng hết sức để chống cự lại sức nóng đang thiêu đốt nàng đến từng tế bào. Nàng tự thân tạo ra một vòng linh lực bao quanh bản thân mình để chống lại nhiệt lượng cao ngất trời kia. Mồ hôi của nàng vã ra như tắm, mạch máu cũng giãn nỡ cực độ như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào.

Ninh Tư gượng sức đứng dậy, phóng Thần Tịch về phía Thiên đế, ngay lập tức bị Tinh Thúy cản lại. Hai người quyết đấu một trận thập tử nhất sinh. Lợi dụng việc Ninh Tư bị trọng thương, Tinh Thúy dùng những chiêu thức với tốc độ cao nhằm khiến cho hắn không kịp phản ứng.

Ninh Tư bị chém liên tục ba nhát: một nhát vào cánh tay phải, một nhát vào bụng và một nhát vào chân. Hắn đau đớn lùi lại ba bước, áo tím rách tả tơi, nhuộm kín máu tươi. Ninh Tư vẫn nhoẻn miệng cười, máu đỏ chảy ra từ kẽ răng hắn, trông thật thảm thương, cũng thật man rợ.

Tinh Thúy được thế nhảy lên cao, hai tay nắm chặt thanh kiếm, nhằm chính giữa đầu Ninh Tư mà lao xuống. Thế nhưng mũi kiếm chưa kịp chạm đầu thì một mũi thương từ đâu phóng tới, hất bay vũ khí của nàng ta.

Tinh Thúy chưa kịp định thần thì bị giáng thêm một chưởng bằng tay không vào ngực trái, khiến ả mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, máu huyết trào ngược theo cơn ho ùa ra từ cuống họng. Người vừa đánh nàng ta không ai khác chính là chiến thần Quang Đại.

Hắn tiện tay đánh vào đầu nàng ta thêm một cái khiến ả gục xuống sàn bất tỉnh. Dạ Khuyết ở phía sau chạy đến đỡ Ninh Tư dậy. Trong khi đó Quang Đại tiếp tục lao đến tấn công Thiên đế. Thiên đế một tay chống đỡ trận pháp, một tay quay ra đối phó với Quang Đại, thế nhưng phong thái vẫn vô cùng ung dung tự tại như không.

- Không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn mà Thiên đế đã mạnh đến như vậy. – Ninh Tư nói với Dạ Khuyết.

Dạ Khuyết nhăn trán, vẻ mặt vô cùng lo lắng đáp:

- Hắn ta quá mạnh. Có lẽ là nhờ luyện hóa thành công ngũ linh thạch. Cứ đà này, tất cả chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại đây.

- Trận này đã không thể thắng được – Ninh Tư đáp – Vậy thì ít nhất phải bảo toàn mạng sống. Nói cho ta biết, có cách nào cứu được Thường Tận ra?

Dạ Khuyết lắc đầu:

- Khả năng cứu được Thường Tận dường như bằng không. Trừ khi gϊếŧ được Thiên đế, nhưng hắn gần như bất khả chiến bại. E rằng chỉ có một cách. Nhưng cách này không thể thực hiện được.

- Là cách gì? – Ninh Tư hỏi.

- Không được! Cách này không thể thực hiện được!

- Mau nói! – Ninh Tư giục, giọng mất kiên nhẫn.

- Dùng xả thân chú. Uy lực của nó rất mạnh, có thể cứu bất kì người nào, nhưng cái giá là chính mạng sống của người cứu. – Dạ Khuyết thở dài – Ngươi thấy chưa? Ta đã nói là cách này không dùng được rồi mà.

- Mau dạy ta câu thần chú. – Ninh Tư ra lệnh.

- Sao cơ? – Dạ Khuyết tròn mắt ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe nhầm.

- Mau lên, đừng để ta phải nhắc lại. – Ninh Tư nói với một giọng khản đặc.

- Ngươi… quyết tâm rồi sao?

Ninh Tư cong khóe môi:

- Ta đã ra nông nỗi này rồi, mạng sống này chưa chắc đã giữ được. Chi bằng đem nó ra đổi.

- Được, ta dạy ngươi.

Ánh mắt Dạ Khuyết nhìn Ninh Tư tràn đầy sự ngưỡng mộ, hắn dường như chưa từng thấy Ninh Tư tỏa sáng như vậy trước đây. Một người sẵn sàng vì người khác mà hi sinh ở trước mắt hắn đây và người suốt ngày chỉ nhởn nhơ say khướt hoan lạc là cùng một người sao?

Khi hắn đọc xong câu thần chú là lúc Ninh Tư bắt đầu nhập tâm. Trong nháy mắt, thân xác của Thường Tận và Ninh Tư đổi chỗ cho nhau. Thường Tận bàng hoàng phát hiện ra mình đã thoát ra ngoài, nhưng bằng cách nào, nàng nhất thời không thể hiểu được.

Thiên đế cũng vô cùng sửng sốt. Hắn toan xoay người tóm Thường Tận lại thì đã bị Quang Đại chặn đứng. Hai người tiếp tục đánh nhau không ngừng nghỉ.

- Hai người mau rời khỏi đây! Ta không chống đỡ được lâu nữa! – Quang Đại nói với Thường Tận và Dạ Khuyết.

Thường Tận lắc đầu:

- Không! Chuyện này là sao? Các người cứu ta ra bằng cách nào? Người đang ở bên trong ngọn lửa đó không phải là Ninh Tư sao?

Khoảnh khắc nàng nhận ra mình không nhìn nhầm, nàng toan ùa tới lao vào quả cầu lửa kia lần nữa nhưng giọng Ninh Tư vang lên:

- Thường Tận, mau rời đi cùng Dạ Khuyết! Mạng của ta đã tận, đừng tiếc nuối làm gì. – Chàng nói một cách vô cùng bình thản, đối diện với cái chết nhưng mặt không hề biến sắc.

Thường Tận quỳ rạp xuống chân mình, không thể ngăn những giọt lệ trào dâng như mưa lũ. Nàng không hiểu tại sao mình lại đau lòng đến vậy. Trước giờ Ninh Tư đối với nàng vừa là ân nhân vừa là kẻ thù. Nàng không biết từ lúc nào, hắn trong lòng nàng đã trở nên quan trọng đến vậy.

- Không! – Nàng gào lên tuyệt vọng – Ninh Tư, ngươi không được chết! Ngươi quên đã hứa với Huyết Vân phải bảo vệ ta sao? Ngươi chết rồi, ai sẽ bảo vệ cho ta? Ngươi mau quay lại đây!

- Ta đã bảo vệ ngươi năm trăm năm rồi. – Ninh Tư đáp - Đã đến lúc ta đi gặp hắn. Huyết Vân đến đón ta rồi. Chúng ta cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau. Thường Tận, đừng khóc. Ngươi là một ma đầu độc ác máu lạnh. Kẻ máu lạnh không có trái tim, không được yếu đuối, cũng không được rơi lệ. Hôm nay ta dùng mạng đổi mạng cho ngươi, coi như đền lại mạng sống ta đã tước đi từ Huyết Vân. Hứa với ta, ngươi sẽ không để sự hi sinh của ta trở thành vô nghĩa.

Nói rồi Ninh Tư từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng cho ngọn lửa xung quanh bao trùm lấy mình, thiêu rụi hết toàn bộ thân xác và linh hồn. Hắn từ từ tan biến vào hư không, như chưa từng xuất hiện. Thường Tận gào lên không thành tiếng:

- Đừng! Ninh Tư! Đừng chết!

Tiếng khóc của nàng đứt đoạn từng hồi. Trận chiến vô nghĩa mà nàng đang trải qua thật quá sức tưởng tượng. Quá nhiều người chết, quá nhiều máu phải đổ, đổi lại không hề có vinh hoa phú quý, an lạc hưởng thụ hay địa vị tôn quý, chỉ có mất mát, tang thương và đau đớn.

Ninh Tư chết, trận pháp Thiên Giáng cũng bị hủy. Thiên đế nổi trận lôi đình ra sức đánh Quang Đại tới tấp, đồng thời muốn quay sang bắt Thường Tận nhưng liên tục bị Quang Đại cản lại.

Thường Tận chập choạng đứng dậy, xoay người nhìn xung quanh. Xác binh lính ngập tràn dưới sàn, máu đổ lênh láng thành sông. Thường Tận bước đi trong vô định, sau đó trước mắt nàng dần biến thành một màn đêm tối. Trước khi ngã xuống nàng còn mơ hồ nhìn thấy Dạ Khuyết chạy lại đỡ mình. Bên tai nàng văng vẳng tiếng Quang Đại:

- Mau đưa nàng ta đi! Không còn thời gian nữa đâu!

Thường Tận cảm thấy cơ thể mình đang trôi lơ lửng giữa dòng nước. Nàng nằm trên một chiếc thuyền nứa, trôi đi vô định không phương hướng. Nàng mở mắt nhìn lên bầu trời đêm tăm tối mịt mù không một ánh sao. Nàng thầm nghĩ: “Đây là thật hay là mơ?”

Nàng vẫn có thể nghe thoang thoảng bên tai tiếng người la hét, tiếng binh khí chém vào da thịt, tiếng lửa phập phồng dữ dội và tiếng người thân đang vẫy gọi nàng. Nàng nhìn thấy mẫu thân của mình. Bà vẫn luôn xinh đẹp và ân cần như ngày nào.

Mẹ nàng ngồi bên, nhẹ nhàng vỗ về vai nàng an ủi:

- Thường Tận, không sao rồi. Tất cả đều đã qua rồi. Con rồi sẽ ổn thôi.

Thường Tận nắm chặt lấy tay của mẹ, khóc nức nở:

- Con có sao! Con thực sự có sao! Mẫu thân à, con sai rồi. Con đã sai thật rồi. Chính con đã gây nên thảm kịch ngày hôm nay. Nếu như con còn sống, con thực sự không muốn tỉnh dậy nữa. Mẫu thân, người có thể đưa con đi không?

- Thường Tận ngốc… Con phải sống. Bởi vì mạng sống của con quá quý giá. Rất nhiều người đã chết để đổi lại mạng sống cho con. Con phải trân quý và nâng niu nó. Tuyệt đối không được dễ dàng chết đi. Dù có đau khổ, cũng phải sống tiếp. Hãy sống thay cho những người đã khuất. Con có thể hứa với mẹ không?

Thường Tận gật đầu, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mi:

- Con hứa. Con nhất định sẽ làm được…



Khi Thường Tận và Dạ Khuyết rời đi, Quang Đại vẫn còn đang chống trả với Thiên đế. Hắn hạ lệnh cho toàn bộ âm binh dừng đánh và rút lui để bảo toàn mạng sống. Thiên đế thấy Thường Tận đã trốn thoát thì vô cùng giận dữ, hai mắt ánh lên tia lửa đỏ ngầu.

Ông ta không còn cách nào khác đành trút giận lên Quang Đại. Chỉ với một tay, Thiên đế đã có thể dễ dàng siết chặt cổ Quang Đại đến mức suýt tắt thở. Mi tâm ông ta chau lại, và với một giọng vô cùng đay nghiến, ông ta nói:

- Thật uổng công cho ta bồi dưỡng ngươi thành tướng quân của Thiên tộc, để rồi ngươi quay lại cắn ngược vào cổ ta.

Quang Đại cười khinh bỉ, tiếng chửi rít ra từ kẽ răng:

- Thật uổng cho địa vị Thiên đế được người người kính trọng. Ngươi nghĩ rằng, ngươi nuôi nấng chúng ta thì có quyền tước đi mạng sống bất kỳ lúc nào sao? Anh trai ta đã trung thành với ngươi như vậy, nhưng rốt cuộc đổi lại được cái chết tức tưởi. Ngươi nói xem, tại sao ta phải trung thành với ngươi?

Thiên đế đột nhiên khựng lại, tay cũng nhất thời thả lỏng ra:

- Thì ra ngươi phản bội là vì oán hận ta đã hại chết Minh Đại? Thế nhưng ngươi có biết, hắn là cam tâm tình nguyện hi sinh không?

- Ha ha ha! – Quang Đại cười lớn – Hay cho câu cam tâm tình nguyện. Cũng giống như những con thiêu thân đến từ Tu chân giới hôm nay đúng không? Cam tâm tình nguyện nhảy vào biển lửa làm vật tế trận? Cho dù là vì bất cứ lý do gì, ép buộc người khác hi sinh không thể dùng từ cam tâm tình nguyện được đâu.

Quang Đại gằn từng chữ một, kèm theo tiếng nghiến răng ken két của hắn là một tiếng cắt nghe rất ngọt tai. Thiên đế từ từ nhìn xuống bụng mình, một thanh gươm đã đâm xuyên từ trước ra sau, máu chảy đầm đìa. Ông ta vẫn bình thản như không, cười ha hả:

- Ngươi cho rằng thứ này có thể gϊếŧ chết được ta hay sao? Có lẽ ngươi không biết, sau khi luyện hóa được Ngũ linh thạch, ta sớm đã trở nên bất tử, không đao kiếm nào có thể làm hại.

- Thật sao? Kể cả khi đó là Trảm phách kiếm? – Quang Đại nói, giọng điệu có chút cười cợt.

- Ngươi nói sao cơ? – Thiên đế chau mày lại, từ từ cảm thấy cơn đau đang ập đến từ bụng dưới. Ông ta buông tay khỏi Quang Đại, liên tục lắc đầu – Không thể như thế được! Cơ thể này của ta là bất tử! Có Ngũ linh thạch, ta là người mạnh nhất thiên địa này, là người bất khả chiến bại, không gì có thể đả thương…

Giọng nói của ông ta nhạt dần rồi tắt hẳn. Cơ thế to lớn của Thiên đế đổ ập xuống sàn, hai mắt vẫn chưa nhắm hẳn. Quang Đại bình thản rút trong người ra một thanh sáo trúc, bắt đầu thổi khúc Thiếu niên chí. Đại tướng Trần Luân của Thiên đế lúc này mới hốt hoảng chạy đến, ôm xác ông ta lên lay lay liên tục. Thế nhưng Thiên đế đã thực sự vĩnh biệt cõi đời này.
« Chương TrướcChương Tiếp »