Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Xong, Tôi Không Làm Phu Nhân Giám Đốc Nữa!

Chương 9: Cô Không Cần Phải Làm Bộ Làm Tịch Trước Mặt Tôi

« Chương Trước
“Vừa bước chân ra khỏi cửa đột nhiên phát hiện ra rằng một người vợ như tôi cũng không tồi, bây giờ luyến tiếc không nỡ ly hôn sao?”

Lời nói của Uẩn Ngôn như đang khıêυ khí©h anh.

Cô biết rằng Thời Mộ Bạch không phải kiểu người dễ dàng bị người khác kích động, nhưng anh ta cũng là loại băng lãnh và kiêu ngạo. Đây là khuyết điểm chung thường thấy ở các quý công tử gia thế hào môn.

Thời Mộ Bạch bị cô khích tướng như vậy, đã thế còn ở ngay trước mặt bao nhiêu nhân viên trong công ty mình, anh có thể nhịn được sao?

Tất nhiên, đáp án là không thể.

Quả nhiên, lời của Uẩn Ngôn vừa dứt, sắc mặt của Thời Mộ Bạch trở nên âm u, khó coi hơn nhiều so với ban nãy.

Anh bước tới, cứ vậy mà đi về phía cô.

Uẩn Ngôn thấy anh bắt đầu di chuyển rồi nên cũng không đứng yên ở đó mà đợi nữa, quay người lại rồi đi về phía chiếc xe của mình đang đậu ở trong bãi.

Nhưng vừa mới mở cửa xe liền bị anh ta giữ chặt lại.

Cô ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt đang dò xét của Thời Mộ Bạch.

“Anh còn điều gì muốn nói sao?”

Cô nhướn mày, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi.

“Rốt cuộc là cô đang giở trò gì hả?”



Thời Mộ Bạch trầm giọng hỏi.

Thanh âm giọng nói của anh nghe rất hay, vừa cuốn hút vừa thâm trầm, lại còn mang theo khí khái sẵn có của một lãnh đạo.

Trước đây Uẩn Ngôn rất thích nghe giọng của anh, tưởng chừng như từng từ phát ra tựa như những nốt nhạc truyền thẳng vào tim, hấp dẫn không gì có thể bì được.

Nhưng xét về mặt này, Thời Mộ Bạch lại là một người khá kiệm lời. Căn bản là anh cũng không nói chuyện với cô nhiều, cho dù nói thì lần nào cũng như thể tiếc chữ như vàng.

Nếu chỉ cần phải nói một từ, anh ta tuyệt không nói thêm dù là nửa chữ thứ hai.

“Lão gia đã chia cho cô 5% cổ phần, bây giờ tôi sẵn sàng mua lại chỗ cổ phiếu đó của cô, chứ không cần cô phải tặng tôi.”

Vừa nói, Thời Mộ Bạch vừa nhìn chòng chọc vào gương mặt thản nhiên của Uẩn Ngôn, cố gắng tìm ra dù là nhỏ nhất chút dấu vết giả dối trong lời nói của cô.

Nhưng không rõ là do cô che đậy quá tốt, hay là cô thực sự đã dứt bỏ mối quan hệ hôn nhân này, khi anh nói chuyện với cô, dù là ánh mắt hay biểu cảm đều không mảy may lay động.

Thời Mộ Bạch cố nín nhịn, tiếp tục nói: “Dù cho là ly hôn, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô. Những thứ thuộc về cô chắc chắn tôi sẽ trả lại không thiếu. Vậy nên cô không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt tôi.”

Uẩn Ngôn bị những lời nói vừa rồi của Thời Mộ Bạch làm cho vừa tức vừa cười:

“Thời Mộ Bạch, bản hợp đồng ly hôn tôi cũng đã ký kết ổn thỏa rồi, chỉ còn đợi anh cùng tới Sở nội vụ làm thủ tục thôi. Nếu không phải anh cho tôi leo cây thì chúng ta sớm đã ly hôn từ lâu rồi. Anh cảm thấy tôi phải làm bộ làm tịch để làm gì, cho ai xem đây? Anh hả?”

Ánh mắt của cô hướng về phía Thời Mộ Bạch, trong phút chốc liền như có tia tức giận lóe lên rồi lại vụt tắt. Cô vừa nói vừa cười:



“Thời gian một năm qua tôi ở cạnh anh, ấy vậy mà vẫn không đủ khả năng để có thể thay đổi định kiến của anh. Anh cảm thấy tôi lúc này đang diễn trò liền có thể khiến tâm ý của anh thay đổi hay sao? Phải chăng là anh đang lo lắng cho ý thức của bản thân mình lúc này?”

Trong một khắc, Thời Mộ Bạch liền bị câu hỏi vừa rồi của cô làm cho cứng họng, tới mức không còn lời nào để phản bác lại.

Kỳ thực, nếu anh nhất quyết muốn ly hôn với Uẩn Ngôn thì dù cho cô có đem hết số tài sản của mình mà cho anh, điều đó cũng không thể thay đổi được quyết tâm ly hôn của anh.

Cho nên…

Cô ta thực sự là muốn ly hôn?

Thậm chí còn gấp gáp hơn cả anh?

Mới sáng sớm đã đợi ở Sở nội vụ rồi?

Ngay cả khi anh không tới đó, cô ta còn tới hẳn công ty chỉ để thúc giục anh?

Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng thẳm sâu trong trái tim của Thời Mộ Bạch dường như có giọng nói vang lên cố phủ nhận điều này, nhưng cuối cùng âm thanh ấy cũng bị đè nén sâu trong l*иg ngực.

“Cho nên… cô thực sự có ý định muốn ly hôn với tôi? Cái gì cũng không cần?”

Anh không nhận ra giọng nói lạnh lùng và cứng rắn của mình dường như bỗng dưng khàn đi đôi phần.

Từ đầu đến cuối anh đều không tin, người phụ nữ này gả cho anh mà lại không cần bất cứ một thứ gì hết.

Nhưng hiện tại, những gì đáng lẽ thuộc quyền sở hữu của cô thì cô lại đem cho anh cả rồi. Điều này khiến cho những suy nghĩ mà ban đầu anh vẫn luôn vững tin lúc này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
« Chương Trước