Bà Trương ở nhà họ Khương là người giúp việc chuyên dọn dẹp vệ sinh, kiêm nhiệm vụ trông coi Khương Từ, thường ngày chính bà là người mang cơm cho cô.
Trong những mảnh ký ức của Tiểu Từ, bà Trương này đã không ít lần gây khó dễ cho cô.
Thậm chí bà ta còn cho cô ăn thức ăn thừa như cặn bã, đôi khi đồ ăn còn mốc meo mà vẫn ép cô phải nuốt.
Mỗi khi Tiểu Từ nhổ ra, thứ chờ đợi cô là vài cái tát tai trời giáng.
Lần này sau khi Tiểu Từ chạy thoát khỏi hầm, phá hỏng tiệc sinh nhật của Khương Vãn và làm Diệp Thục Hoa bị thương, bà Trương nghe tin thì hồn vía lên mây, suốt đêm tìm kiếm khắp nơi.
Giờ đây thấy Khương Từ cuối cùng cũng xuất hiện.
Suy nghĩ đầu tiên của bà ta là bắt cô lại, đánh cho hả giận, sau đó trói cô lại mang tới bệnh viện lấy thận, như vậy mới coi là lập công chuộc tội được.
“Con ranh con, xem bà đây có đánh què mày không!”
Bà Trương tức giận mắng, lao tới giơ cao bàn tay, dồn hết sức lực.
Cái tát này nếu giáng xuống mặt Khương Từ, ít nhất cũng sẽ khiến cô sưng tấy suốt ba ngày.
"Chát—"
“Á?” Bà Trương còn chưa kịp chạm vào Khương Từ thì đã bị cô tát lại.
Khương Từ không hề nương tay, tiếp tục thêm một cái tát nữa.
"Chát—"
Bà Trương ngẩn ra trong giây lát, rồi ngay lập tức gào thét giận dữ: "Con ranh, mày dám đánh..."
“Chát— chát chát chát!”
Khương Từ nắm chặt cổ áo bà ta bằng tay trái, tay phải liên tiếp giáng xuống bốn, năm cái tát thật mạnh lên khuôn mặt béo phì của bà Trương.
Đánh đến mức bà ta ngơ ngác, hai má đỏ lựng và sưng phồng lên, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới tiêu được.
Khương Từ buông tay ra, tiếp đó là một cú đá xoay người đẹp mắt.
Một cú đá đẩy bà Trương, người to béo như một con heo, ngã thẳng vào bồn hoa.
Phần lưng dưới của bà ta va mạnh vào bậc đá, nằm bẹp dí không thể cử động.
Khương Từ chậm rãi bước tới.
Bước đi từng bước nhẹ nhàng.
Trong mắt bà Trương, đứa ngốc trước mặt lúc này chẳng khác nào ác quỷ, mang theo sức mạnh của ngàn vạn binh mã tiến đến nghiền nát bà ta.
Lúc này bà Trương mới hốt hoảng nhận ra.
Như lời người giúp khác đã nói, Khương Từ thực sự đã thay đổi.
Cô không còn là đứa trẻ thiểu năng dễ bắt nạt như trước nữa.
“Hồi trước đánh tôi thấy thoải mái lắm nhỉ, giờ bị tôi đánh lại thấy thế nào?”
Khương Từ từ trên cao nhìn xuống bà Trương, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một con kiến.
Bà Trương đau đến nỗi nét mặt méo mó, ánh mắt ngập tràn sự căm hận.
“Hôm qua rõ ràng tao đã dặn mày không được bước ra khỏi hầm một bước, mày không nghe lời thì thôi, lại còn phá hỏng tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, làm phu nhân bị thương!”
“Mày là do bà già này nuôi lớn, mày làm sai thì bà đây không có quyền dạy dỗ mày sao?”
Bà Trương sắc mặt tái mặt, thở hổn hển, nói với giọng cao ngạo.
“Bây giờ mày ngoan ngoãn quỳ xuống chịu phạt gia pháp, tao sẽ đích thân đưa mày tới trước mặt phu nhân để nhận tội, nếu không mày sẽ phải chịu khổ đấy!”
Khương Từ cười nhạt: “Chỉ bằng bà mà cũng đòi dạy tôi à?”
Cô đã sa vào địa ngục nhiều năm, loại ác quỷ nào cô chưa từng tiêu diệt?
Bà Trương chẳng qua chỉ là con chó giữ cửa dựa hơi chủ nhà mà hung hăng càn quấy, cô chỉ cần một cái tát là có thể đánh chết cả chục người như bà ta.
Chỉ tiếc đây không phải địa ngục Vô Gián nơi mà kẻ mạnh có quyền sinh sát trong tay.
Đây là dương gian.
Đối với loại người như bà Trương, phải khiến bà ta mất hết tất cả, để bà ta sống không bằng chết.
Đó mới là sự trả thù tàn nhẫn nhất.
Khương Từ giẫm lên ngực bà ta, dùng một chút sức.
Rắc!
Xương sườn gãy.
Bà Trương đau đớn hét lên: “A— cứu mạng, gϊếŧ người rồi! Bà đây có ân dưỡng dục với mày đấy, con ranh mau dừng lại.”
“Á á á đau chết bà rồi—”
Khương Từ lạnh lùng nói: “Từ nhỏ bà bắt tôi bò dưới đất học sủa như chó, ăn bữa no bữa đói.”
“Năm tôi tám tuổi, đi vệ sinh ra trong quần, bà lười dọn dẹp liền một cước đá tôi xuống hồ, suýt chút nữa đã khiến tôi chết đuối.”
“Năm mười tuổi, bà sai tôi bê chậu hoa, thấy tôi làm chậm thì dùng gậy gỗ đánh gãy chân tôi.”
“Năm mười bốn tuổi, bà sinh lòng ác muốn bán tôi về quê làm vợ cho một lão già, chỉ vì nhà ga có cảnh sát đứng gác, bà mới từ bỏ ý định.”
“Năm ngoái, nhân lúc cả nhà Khương Phú đi du lịch nước ngoài, bà cho con trai du côn của mình vào biệt thự, định bụng nhân cơ hội cưỡиɠ ɧϊếp tôi. Nếu không phải tôi trốn trong tủ quần áo của Khương Vãn ngủ thϊếp đi, con trai khốn nạn của bà đã thành công rồi.”
Khương Từ nhớ lại trong ký ức, bà Trương ngày hôm sau mới tìm thấy Tiểu Từ trong tủ quần áo, liền xối xả mắng cô một trận thậm tệ.
Mắng cô không biết điều, không ngoan ngoãn chờ con trai bà đến "cưng chiều" trong hầm.
Bà Trương nghiến răng căm hận nhìn Khương Từ, cố nén cơn đau mà gào thét: "Mày từ nhỏ không cha không mẹ, tao một tay nuôi lớn mày, tao là cha mẹ tái sinh của mày!"
"Mày phải báo đáp tao! Tao bắt nạt mày thì sao? Mày chẳng phải cũng lớn lên rồi đó sao? Nhà ai mà con cái hồi nhỏ không bị ăn đòn?"
"Nói thật, mày vốn là đồ bỏ đi, con trai tao giúp mày thỏa mãn thì sao? Nếu không nhờ nó thích mày, đời này mày đừng hòng biết được niềm vui của phụ nữ là gì. Tao đang giúp mày đấy, đừng có mà không biết tốt xấu."
Nhìn khuôn mặt hả hê đáng ghét của bà Trương.
Khương Từ mỉm cười, sức nặng dưới chân cô dần dần tăng lên.
“Được rồi, bà đúng là cha mẹ tái sinh của tôi, thế thì tôi phải báo đáp bà thật tử tế chứ.”
Bà Trương nhe răng cười lớn: “Coi như con ranh này còn... A!”
“Bà Trương, báo đáp, tất nhiên là phải trả từng món nợ một chứ!”
Mũi chân của Khương Từ đột ngột đá thẳng vào chỗ vết thương của bà Trương, sau đó từ từ nghiền nát.
“A!!!”
Bà Trương đau đớn đến mức không chịu nổi, hét lên những tiếng rêи ɾỉ thảm thiết.
Bà ta càng gào khóc, Khương Từ càng cảm thấy sảng khoái, càng hả hê.
Một chiếc xương sườn...
Hai chiếc...
Một nửa số xương sườn hoàn toàn bị đạp gãy...
Những mảnh xương sắc nhọn đâm vào phổi.
Con ngươi của bà Trương giãn rộng ra, đau đớn đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Những người giúp việc đứng xung quanh đều bị dọa đến mức sững sờ, không ai dám can ngăn.
Khương Từ thấy bà Trương sắp chết, chỉ còn hơi thở thoi thóp, mới nhấc chân ra, vừa nghĩ ngợi vừa tự nói với mình: "Bạo lực thật sự không hay lắm, mình phải sửa đổi thôi."
Địa ngục có quá nhiều ác quỷ, cô đã quen dùng bạo lực để trấn áp.
Nhưng đây là dương gian, phải thay đổi thôi~
Cô muốn trở thành một người sống có văn hóa, biết nói lý lẽ.
Khương Từ quay đầu lại, nhìn về phía những người giúp việc.
Mọi người đều sợ hãi, người thì ngẩng đầu nhìn trời, người thì cúi đầu, người thì giả vờ nhổ cỏ, không ai dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Ai cũng lúng túng, sợ bị ác quỷ này để ý đến.
“Gọi con trai của bà ta đến đây, nếu không lát nữa chỉ có thể thu xác cho mẹ nó thôi.”
Khương Từ ra lệnh cho họ mang một cái ghế đến, rồi ngồi xuống cạnh bà Trương, chờ đợi con trai bà ta đến.
Hiện tại cô không lo lắng phải chịu trách nhiệm, vì có nhà họ Khương chống lưng.
Những người bị cô đánh, ai cũng có tội, tội lỗi của họ lớn hơn cô nhiều.
Xét cho cùng cô chỉ tiện tay thay những người từng bị họ hại mà trả thù thôi.
Trương Cường vừa bước vào cửa liền hét lớn: “Mẹ tôi bị đánh trong lúc làm việc, nhà họ Khương phải bồi thường!”
Có người kéo tay hắn thì thầm: “Là Tiểu Từ đánh, anh mau đến xem đi, mẹ anh sắp không trụ nổi nữa rồi.”
“Tiểu Từ? Là con bé ngốc nghếch nhưng trông cũng được chứ gì?”
Trương Cường vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên bóng lưng của cô gái không xa.
Khương Từ vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh và không sạch sẽ lắm, để lộ đôi tay trắng nõn, trông mong manh như chỉ cần nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy.
Trong đầu Trương Cường lập tức hiện lên lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Từ.
Dù cô gầy yếu nhưng da trắng nõn, mịn màng như lụa, chạm vào chắc chắn sẽ rất thích.
Quan trọng nhất là cô vẫn còn trong trắng.
Quá hợp gu của hắn!
Trương Cường thèm thuồng, ánh mắt lóe lên tà ý, không nói lời nào liền giang tay định ôm lấy Khương Từ.