Khương Từ ngước mắt nhìn ông ta, cười như không cười: “Phải rồi, nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim.”
“Vì ông là ‘cha nuôi’ của tôi, tôi sẽ giảm giá tình thân, vậy là một vạn cây kim nhé.”
Khóe miệng Khương Phú giật nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, con ngốc này đang nói cái gì vậy?
Ông ta nghĩ có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Tiểu Từ, bác Tống của con giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, thập tử nhất sinh, chỉ có con mới cứu được ông ấy." Khương Phú mềm mỏng khuyên nhủ.
Khóe miệng Khương Từ nhếch lên một chút: “Cứu ông ấy tôi được gì?”
“Mặc dù cứu người không nên cầu lợi mới là cô gái tốt, nhưng cha và bác Tống của con tuyệt đối sẽ không để con thiệt thòi đâu.”
Khương Phú thấy cô tham lam như vậy, trong lòng nghĩ đã ổn rồi.
Người có lòng tham thì dễ điều khiển, chỉ sợ nhất là loại cố chấp, không chịu nghe lời.
Khương Từ muốn lợi ích, cho cô là được, còn hơn là cô không cần gì, ông lại phải tốn công tốn sức nghĩ thủ đoạn.
“Vậy giờ chúng ta đi cứu người nhé?”
Tống Kim Dân nắm trong tay nửa giang sơn của giới kinh doanh Giang Bắc, nếu nhà họ Khương cứu được ông ta, tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Có khi còn nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Tống mà nhà họ Khương có thể nhảy vọt thành một trong mười đại gia tộc giàu có nhất Giang Bắc.
Nghĩ tới đây, Khương Phú không khỏi mở cờ trong bụng, vội vàng kéo tay Khương Từ.
Khương Từ nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm: “Chuyện Diệp Thục Hoa bị mù một mắt, ông biết chưa?”
Khương Phú khựng lại.
Mấy ngày nay ông ta với cháu trai ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Tống Kim Dân, làm sao mà biết được vợ mình xảy ra chuyện.
Tống thiếu cũng chẳng nói gì, chỉ bảo rằng Khương Từ đã trở lại bình thường và khuyên ông tới thuyết phục cô hiến thận.
Đúng lúc này, Khương Vãn gọi điện tới.
“Alo, con gái yêu, sao vậy... Cái gì? Mẹ con đang ở bệnh viện? Bà ấy bị mù một mắt?” Khuôn mặt Khương Phú dần hiện lên vẻ kinh ngạc, "Do Khương Từ làm?!"
Điều càng khiến ông ta bất an là, Khương Từ không biết từ lúc nào đã rút ống truyền dịch ra, đang cầm cây kim trong tay, nhìn ông ta bằng ánh mắt chế giễu.
Trông cô chẳng khác gì một tiểu ác ma!
"Con, con định làm gì đấy—" Ánh mắt Khương Phú đầy hoảng sợ, cố giữ giọng bình tĩnh, "Tiểu Từ, đừng kích động. Cha là vì muốn tốt cho con mà..."
Chưa dứt lời.
Khương Từ nâng tay lên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy nhẹ.
Khương Phú giật mình sợ tới mức che kín hai mắt.
Vèo một tiếng!
Cây kim bay vụt tới, cắm sâu vào động mạch cổ của Khương Phú, ngập vào tận ba phân!
"Á... á á—"
Khương Phú đau đớn há to miệng, cố gắng rút cây kim đang cắm bên ngoài yết hầu.
Chỉ nghe thấy tiếng Khương Từ cười nhẹ: "Đừng có động vào, tôi cũng là vì muốn tốt cho ông thôi."
Khương Phú không tin, đưa tay chạm vào cây kim, định rút nó ra!
Ai ngờ.
Một cảm giác tê liệt khó tả đột nhiên lan khắp cơ thể.
Khương Phú đầu tiên cảm thấy tê ở ngón tay, sau đó là da mặt cũng bị tê liệt, tiếp theo cả tứ chi đều mất cảm giác, tê đến mức không thể cử động, thậm chí dần dần không còn cảm nhận được cảm giác ở tứ chi.
Ông ta hoảng loạn kêu lên: “Mày làm gì với tao? Sao tao không thể cử động được?!”
“Đã bảo đừng động rồi mà, yên tâm, không chết đâu.” Khương Từ cười khanh khách bước xuống giường, đi tới bên ông ta, nhẹ nhàng vỗ lên vai, mỉm cười nói: “Chỉ là bị liệt thôi.”
“Liệt thôi là sao...”
Khương Phú chưa kịp hiểu ra, nước dãi đã không kiểm soát được, rớt xuống từ khóe miệng.
Khuôn mặt ông ta bắt đầu co giật, méo mó, trở nên dữ tợn đáng sợ.
Điều khiến Khương Phú không thể chịu đựng nổi là cơn đau dữ dội ở cổ họng, giống như ông đang cố nuốt một cây kim sắt nung đỏ rực.
Bịch!
Khương Phú ngã thẳng xuống, đập mặt xuống theo tư thế chó đớp cứt, co quắp trên mặt đất không thể động đậy.
Bên cạnh, ma không đầu vẫn đang lăn lộn tìm tay, "Tay tôi đâu... Đầu tôi đâu..."
Khương Từ đút tay vào túi quần, thản nhiên cười: “Liệt một ngày, coi như nuốt một cây kim, khi nào đủ một vạn cây kim, ông sẽ hồi phục như trước~”
Một vạn cây kim!!!
Tức là một vạn ngày!
Tương đương với 27 năm!
Chết tiệt, ông ta còn chẳng biết mình có sống nổi thêm 27 năm nữa không!
Ngay lập tức, Khương Phú tràn đầy sợ hãi, mất kiểm soát tiểu tiện và đại tiện không khống chế được đều bung ra.
“Tiểu... Tiểu Từ, ch... ch là... cha gủa cơn mà!”
Ông ta nói không rõ ràng, cổ họng đau như bị dao cứa, cơn đau dữ dội!
Đau đớn đến mức khiến Khương Phú bùng lên khát vọng sống mãnh liệt, ông ta cố gắng lăn lộn, bò đến gần Khương Từ, định túm lấy chân cô, mong cô cứu mình.
“Cứu... cứu cha...”
Khương Từ nhìn ông ta và hồn ma không đầu đang lăn lộn như hai con giòi trên mặt đất, thản nhiên bước qua, rời khỏi căn phòng bệnh nồng nặc mùi hôi thối.
Đối với những kẻ như Diệp Thục Hoa và Khương Phú, cô tuyệt đối không nương tay.
Những tội ác mà họ đã gây ra cho Tiểu Từ, những tổn thương họ từng gây ra, còn nhiều hơn thế này.
Đây chỉ là chút lãi nhỏ mà cô đòi lại cho Tiểu Từ mà thôi, món chính còn đang chờ phía sau.
Bệnh viện này thuộc tập đoàn Tống Thị, lúc này đã hơn một giờ sáng, hành lang bệnh viện vắng lặng không một bóng người.
À, chỉ có lũ ma là qua lại tấp nập.
Phần lớn hồn ma không có ý thức gì, cứ lặp đi lặp lại những việc đã làm khi còn sống, nghĩ rằng mình chưa chết.
Một số ít đã biết mình đã chết nhưng do còn vương vấn mà cứ lượn lờ trong bệnh viện, tụ tập theo từng nhóm nhỏ để tán gẫu.
Khi Khương Từ đi ngang qua, một hồn ma nam da^ʍ dê vươn dài cổ ra, mặt mày âm u, nhe hàm răng đầy máu cười: “Con nhóc này chân ngắn tũn, nhưng da thì trắng đấy, nhìn cái mặt thì đúng là xấu quá…”
Hồn ma dê xồm chê bai cô như đang chọn vợ, tùy ý bắt bẻ.
Khương Từ dừng bước, ánh mắt khinh thường nhìn thẳng vào nó như đang nhìn rác: “Nhìn mày y như con cóc ghẻ, xấu đến mức đặc biệt, treo trước cửa còn có thể trừ tà.”
“Mày bảo chân tao ngắn? Thế cũng còn hơn mạng mày ngắn.”
Hồn ma dê xồm giật mình, không ngờ Khương Từ có thể nhìn thấy nó, lại còn mắng nó á khẩu không thốt nên lời.
Nhất là câu cuối cùng, sát thương không lớn nhưng độ nhục mạ cực cao.
Nó thực sự chọc đúng vào nỗi đau của hắn, khi mà hắn chưa kịp sống qua tuổi 23.
Thấy dáng vẻ không dễ trêu chọc của Khương Từ, hồn ma dê xồm lặng lẽ chuồn mất.
Những hồn ma khác phát hiện Khương Từ có thể nhìn thấy chúng, lập tức kéo tới, cầu xin cô mua ít hương nến cho chúng.
Khương Từ sờ túi mình, thở dài: “Tôi còn nghèo đến mức không lo nổi cho bản thân, lấy đâu ra tiền mà mua đồ cho các người.”
Một lão ma nháy mắt với cô: “Bạn trai cô là cháu của chủ tịch bệnh viện này, cậu ta có tiền, cô nhờ cậu ta đi!”
Khương Từ: “…”
Sao cô lại không biết mình có bạn trai nhỉ.
“Chính là anh chàng đẹp trai đã bế cô vào bệnh viện lúc trước ấy…”
Khi đám ma đang nói chuyện, đột nhiên một luồng âm khí nặng nề tràn ngập hành lang tối om.
Mặt chúng biến sắc, lập tức biến mất không dấu vết.
Khương Từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hồn ma đội mũ cao trắng, mặc áo trắng, tay cầm phất trần trắng, mặt ma quái với cái lưỡi đỏ dài đang trôi về phía cô.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc sẽ sợ đến nỗi thăng thiên ngay tại chỗ.
Khương Từ bước lên trước một bước, giật phất trần trắng trong tay hắn, hung hăng đập mạnh vào đầu hắn.
“Đến thì đến, ai bảo ngươi biến thành bộ dạng ma quái thế này? Ngươi không biết ta ghét nhất là nhìn thấy mấy thứ xấu xí à!”
"Phất trần của ta!"
Bạch Vô Thường ôm lấy đầu bị đập đau, nhanh chóng thu lưỡi lại, mặt mũi cũng trở về bình thường, hiện ra là một tiểu ca có vẻ ngoài thanh tú.
Hắn chắp tay chào Khương Từ, cười cợt nói: “Bái kiến đại nhân, sao đại nhân lại ở đây?”
“Minh Vương phái ngươi tới tìm ta?”
“Không, ta tới để thu hồn Tống Kim Dân.”