Khương Từ lái xe đến rừng đào mà bà Hách đã chỉ.
Rừng đào rộng mấy mẫu, khá là lớn
"Cảm ơn cô đã cho tôi mượn xe, đi về cẩn thận tôi không tiễn nữa," Khương Từ lịch sự nói với Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm rụt rè: "Tôi về nhà cũng không có việc gì, chi bằng để tôi ở lại giúp cô, được không?"
"Cô ấy hả?"
"Đúng vậy!" Tống Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, "Tìm cây đào bị sét đánh đúng không, tôi sẽ tìm giúp cô!"
Thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, Khương Từ cũng không từ chối nữa: "Được, vậy làm phiền cô rồi."
Hai người tản ra, bắt đầu tìm cây đào thích hợp để làm kiếm gỗ đào.
Khương Từ cần một pháp khí vừa tay để đối phó với ác đồng Thanh Sát. Gỗ đào có tác dụng trừ tà, nếu bị sét đánh qua thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Kết hợp với trận pháp đặc chế của cô, việc bắt giữ ác đồng hẳn không có vấn đề gì.
Khi Khương Từ đi sâu vào rừng đào, bỗng nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Khi đến gần, cô nhìn thấy mấy người đang đứng dưới gốc cây đào không xa. Trong đó có một bóng dáng quen thuộc thu hút sự chú ý của cô.
Khi hắn ta quay lại, sắc mặt Khương Từ trở nên u ám.
"Bạc Hàn Chu!"
Bạc Hàn Chu đang bàn bạc với người nhân viên về việc phát triển khu vực này. Quay đầu lại, hắn thấy Khương Từ đang chạy về phía mình.
"Khương Từ?"
Hắn ngạc nhiên.
Cô đáng lẽ đang điều trị trong bệnh viện tâm thần, không phải sao?
Sao cô lại có thể vượt tường ra ngoài rồi đuổi theo hắn ta đến tận đây?
chap!
Khương Từ lao đến với tốc độ như tên bắn, ngay lập tức tung ra một cú đá xoay đẹp mắt.
Bạc Hàn Chu bị cô đá thẳng vào mặt, suýt nữa bay ra ngoài.
"Bạc thiếu!"
Mấy người mặc vest sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ hắn ta.
Bạc Hàn Chu không thể tin nổi, trừng mắt nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một dấu chân đầy bùn.
"Cô có bị sao không đấy?"
"Tôi mới là người hỏi anh câu đấy, đồ tồi! Ai cho anh đem tôi vào bệnh viện tâm thần?" Khương Từ lạnh lùng liếc hắn.
Mấy người xung quanh cố nén cười "..."
Chiêu này thật độc, quả nhiên là phong cách của Bạc thiếu.
Bạc Hàn Chu lạnh nhạt liếc nhìn đám người.
Tất cả bọn họ hoảng hốt, lập tức rút lui: " Bạc thiếu, chúng tôi sẽ sang bên kia khảo sát trước."
"Vì tôi thấy tình trạng của cô nghiêm trọng mà. Cô định từ bỏ điều trị sao?" Hắn ta lấy khăn tay lau sạch bùn trên mặt, bình tĩnh nói: "Trì Triệt dù không đáng tin lắm nhưng y thuật của cậu ta không tồi, có thể chữa khỏi bệnh tâm thần phân liệt của cô."
Sắc mặt Khương Từ tối sầm: "Tai nào của anh nghe thấy tôi nói tôi bị bệnh?"
"Cả hai tai đều nghe thấy, mắt cũng nhìn thấy."
Bạc Hàn Chu cười nói: "Bị bệnh không phải là điều đáng xấu hổ, điều xấu hổ là không chịu thừa nhận."
Đôi mắt Khương Từ trở nên lạnh lẽo, nghiến răng: "Ồ, tôi hiểu rồi. Hóa ra tai họa sát thân của anh không phải do ác đồng gây ra, mà là do tôi sẽ đánh chết anh!"
Cô siết chặt nắm đấm, tấn công thẳng về phía hắn.
Không ngờ lần này Bạc Hàn Chu phản ứng nhanh, một tay bắt lấy cổ tay mảnh mai của cô. Gương mặt đẹp trai của hắn hiện lên nụ cười có phần lưu manh: "Quá tam ba bận, cô đã đánh tôi hai lần rồi, còn muốn đánh nữa?"
Sức mạnh của hắn ta lớn hơn cô rất nhiều.
Bàn tay dài và mạnh mẽ của hắn siết chặt cổ tay cô, chỉ cần thêm chút lực là có thể bẻ gãy tay cô.
Khương Từ cười nhạt: "Vì anh đáng bị đánh."
"Ồ?" Bạc Hàn Chu cúi xuống, đôi mắt phượng đẹp đẽ hơi nheo lại, tiến sát đến gần cô, nhìn chăm chú vào vết sẹo trên mặt cô. Ánh mắt hắn dần dịch chuyển lên, rồi chạm vào ánh mắt cô.
"Bây giờ trông cô có vẻ bình thường trở lại rồi."
"Khương Từ, tôi không có ác ý với cô. Thật sự chỉ là thấy cô giống như một cô nhóc đáng thương vô gia cư thôi."
Mắt Khương Từ trở nên lạnh lùng: "Kẻ đáng thương vô gia cư không phải là anh sao? Sống cảnh ăn nhờ ở đậu của người khác không dễ chịu gì, phải không? Nên anh thấy ai cũng nghĩ người ta khổ sở như mình à?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Bạc Hàn Chu trở nên vô cùng u ám.
Hắn siết chặt cổ tay cô hơn nữa.
"Cô muốn chết?"
Dù miệng hắn đang cười, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt, ánh mắt thâm trầm như báo hiệu sắp có cơn bão.
Khương Từ cười khẩy.
Bất ngờ cô nhấc chân, đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn ta.
Đôi mắt của Bạc Hàn Chu trợn to: "!!!"
Một nỗi đau khó tả lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn lập tức buông tay cô, khom người cúi xuống.
"Tôi không cần ai nhân danh tốt bụng mà làm những việc trái với ý muốn của tôi. Anh coi thường tôi, tức là anh không tôn trọng tôi. Thế thì tôi cần gì tôn trọng anh?" Khương Từ lạnh lùng nói.
Ở lại bệnh viện tâm thần một đêm, cô không mất mát gì, nhưng cô rất ghét bị lừa dối, bị đùa cợt.
Lúc đó hắn đã hứa sẽ nghe lời cô đến tiệm nhang, nhưng khi cô mất cảnh giác chìm vào giấc ngủ, hắn lại đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
Cảm giác bị đâm sau lưng này khiến Khương Từ vô cùng khó chịu.
Nên dù là hắn có ý tốt, cô vẫn phải đánh hắn để xả giận.
"Khương Từ, cô—" Khi Bạc Hàn Chu quay lại, phát hiện Khương Từ đã đi xa.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, nghiến răng: "Cái đồ không tim không phổi! Không biết đá chỗ khác sao lại nhắm đúng chỗ đó. Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"
Một tiếng sau, Bạc Hàn Chu về đến nhà.
Việc đầu tiên là gọi Trì Triệt đến.
Trì Triệt thấy hắn đi khập khiễng, tưởng có chuyện gì xảy ra.
"Cậu bị ngã à?" Hắn ta cố nén cười hỏi.
Bạc Hàn Chu nhìn hắn ta một cách thâm trầm: "Tại sao Khương Từ lại ra viện?"
"Cậu gặp cô ấy rồi à?" Trì Triệt tinh mắt phát hiện má của hắn hơi sưng, lập tức như phát hiện ra điều gì đó mới lạ, kinh ngạc: "Trời đất, cậu bị cô ấy đánh à?!"
"Ha ha ha ha ha, Bạc thiếu lại bị đánh, ha ha ha ha ha..."
Trì Triệt cười đến đau bụng, lăn lộn trên ghế sofa.
Bạc Hàn Chu bình tĩnh lấy từ dưới bàn trà ra một khẩu súng, lưu loát lên đạn, chĩa về phía Trì Triệt.
Nụ cười của Trì Triệt lập tức tắt ngấm "..."
"Nói đi, tại sao cô ấy ra viện?"
Trì Triệt ngoan ngoãn ngồi thẳng, nghiêm túc trả lời: "Sau khi kiểm tra, bệnh viện kết luận Khương Từ không có bệnh, cô ấy là người bình thường."
Trong mắt Bạc Hàn Chu hiện lên sự lạnh lùng, rõ ràng hắn không hài lòng với câu trả lời này.
"Khương Từ không tự nguyện nhập viện. Theo quy định, trừ khi cô ấy phát điên không kiểm soát được, chúng tôi mới có quyền ép cô ấy ở lại." Trì Triệt mặt mày đưa đám nói: "Bạc thiếu, cậu cầm chắc khẩu súng nhé, đừng để trượt tay rồi bóp cò."
Bạc Hàn Chu trầm ngâm, rồi từ từ hạ súng xuống.
Trì Triệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chộp lấy khẩu súng.
Miệng hắn giật giật.
"Đây là súng đồ chơi à??"
"Mẹ kiếp, cậu dùng súng đồ chơi để hù tôi sao?"
"Còn là loại bắn nước nữa chứ!"
Bạc Hàn Chu mỉm cười chính trực: "Nước ta cấm sử dụng súng, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Trì Triệt "..."
Khi hắn cầm khẩu súng Gatling ở ngoài biên giới bắn đùng đùng, sao hắn không nói mình là công dân tuân thủ pháp luật?
"Bạc thiếu, nhớ kỹ nhé, khi ngủ phải đóng kín cửa sổ và đắp chăn kín mít đấy."
Trì Triệt nghiến răng nói.
Vì biết đâu, Khương Từ sẽ thực sự triệu tập một đám ma quỷ đến nhà hắn ta để tổ chức tiệc tùng!