Ý của hắn ta là cô dám xử lý vết thương trong điều kiện môi trường như vậy, không sợ nhiễm trùng mà chết sao.
Khương Từ không nể mặt hắn, lạnh lùng đáp: "Đẹp thì có đẹp, tiếc là lại mọc ra cái miệng."
Khóe môi Bạc Hàn Chu khẽ nhếch, ánh mắt hiện lên chút hứng thú.
Bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Khương mới diễn ra được một nửa thì hắn đã rời đi. Phát hiện vòng tay bị rơi mất, hắn mới quay lại tìm. Đại sảnh hỗn độn đầy máu me, nghe mấy người hầu nói đứa con gái nuôi thiểu năng của bà Khương phát điên. Ban đầu, hắn tưởng mình đã bỏ lỡ một màn kịch hay.
Không ngờ, kịch hay thực sự lại ở đây.
Ba năm trước, chú của hắn Tống Kim Dân mắc bệnh thận. Khi đó, hắn lần đầu tiên nghe thấy cái tên Khương Từ trong gia đình nhà họ Tống.
Tống Kim Dân nói Khương Từ sẵn sàng hiến tặng cho ông một quả thận khỏe mạnh, chỉ cần chờ cô đủ 18 tuổi.
Bạc Hàn Chu chằm chằm nhìn Khương Từ đang tự tay xử lý vết thương cho mình mà không hề mảy may cau mày một chút nào.
Cô hoàn toàn không giống như một kẻ thiểu năng, càng không giống người sẵn sàng hiến thận một cách tự nguyện.
Khương Từ lưu loát gắp mảnh thủy tinh ra khỏi vết thương đầy máu.
May mắn là bây giờ lượng máu chảy ra không nhiều. Cô nhanh chóng rửa sạch vết thương, rắc bột khử trùng và làm lành, cuối cùng khâu lại.
Bạc Hàn Chu ngạc nhiên đến sững sờ.
Kỹ thuật khâu liền mạch của cô không thể nào thực hiện được nếu không có ba đến năm năm kinh nghiệm y tế thực tiễn.
Nếu nhà họ Khương coi cô là người thiểu năng, thì trên thế giới này chắc không còn mấy người thông minh.
Hơn nữa từ đầu đến cuối cô không sử dụng thuốc tê, cứng rắn tự khâu trên mặt mình, quá là mạnh mẽ.
Cảnh tượng rõ ràng và trực diện đó khiến hắn nhìn mà cau mày, cứ có cảm giác cây kim như đang đâm vào mặt mình, hắn cảm thấy đau đớn theo.
"Tôi muốn đến bệnh viện, tiện đường tôi đưa cô đi một đoạn?"
Bạc Hàn Chu để ý thấy đôi môi cô tái nhợt, không còn chút máu.
Khương Từ thực sự mệt mỏi không chịu nổi. Ban đầu cô đã mất quá nhiều máu, thêm việc vẽ bùa làm hao tổn không ít tinh khí. Bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc ba ngày ba đêm trước đã.
"Không cần..."
Cô cố vịn vào bàn đá để đứng dậy, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, cả người ngã xuống.
"Cẩn thận!" Bạc Hàn Chu nhanh tay đỡ lấy cô.
Mùi trầm hương thanh khiết dịu dàng xộc thẳng vào mũi cô.
Trong cơn mơ màng.
Trong đầu Khương Từ thoáng hiện lên hình ảnh một đứa trẻ luôn chạy theo sau cô, nắm lấy vạt áo cô, ngọt ngào gọi cô là "Quốc sư tỷ tỷ"...
"Khương Từ đâu rồi! Mau tìm cô ta cho tôi!"
Một tiếng quát lớn kèm theo tiếng bước chân dồn dập từ sân trước vọng tới.
Ngay sau đó, Tống Ti Bắc dẫn người đến, thấy Bạc Hàn Chu đang ôm Khương Từ, thần sắc căng thẳng của hắn ta dịu đi đôi chút ra lệnh:
"Bạc Hàn Chu, đưa Khương Từ cho tôi, bệnh tình của cha tôi đột ngột chuyển biến xấu, cần ghép thận gấp!"
Bạc Hàn Chu cúi đầu nhìn Khương Từ đã ngất xỉu, giọng điệu rất bình thản, "Cùng đến bệnh viện thôi."
Hắn liền bế Khương Từ lên.
Tống Ti Bắc vội vã đi theo sau, khi thấy Bạc Hàn Chu đưa cô vào xe của chính mình, hắn ta liền cau mày.
Nhưng nghĩ đến việc cha đang nguy kịch, Bạc Hàn Chu vẫn còn dựa dẫm vào nhà họ Tống, không dám làm gì liều lĩnh, hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Mười lăm phút sau.
Tống Ti Bắc đến bệnh viện nhưng phát hiện Khương Từ không được đưa vào phòng phẫu thuật mà đang nằm truyền dịch thoải mái trong phòng bệnh.
Tống Ti Bắc lập tức nổi giận, chỉ vào Bạc Hàn Chu mắng: "Anh đưa cô ta vào đây là có ý gì?"
Khuôn mặt tuấn mỹ ỹ của Bạc Hàn Chu không biểu lộ cảm xúc gì, hắn lười biếng ngồi trên ghế sofa đơn trước cửa sổ, đôi chân dài vắt chéo, ngón tay gõ nhịp lên bàn, phát ra tiếng vang trầm, như thể đang đếm ngược thời gian.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuyển Khương Từ vào phòng phẫu thuật, ghép thận cho cha tôi ngay lập tức!" Tống Ti Bắc gấp gáp nói.
Ba, bốn tên thuộc hạ hối hả lao vào phòng bệnh, định đưa Khương Từ đi.
Bạc Hàn Chu liếc nhìn đồng hồ treo tường, mím nhẹ đôi môi mà không nói gì.
"Tất cả đứng yên!"
Đột nhiên, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện, chĩa súng về phía đám thuộc hạ của Tống Ti Bắc.
Đám thuộc hạ sợ đến mức giơ tay lên.
"Chúng tôi nhận được tin báo rằng ở đây có người đang tiến hành ghép tạng sống trái phép. Tống thiếu, là những người này đúng không?"
Tống Ti Bắc vẻ mặt ngơ ngác, sự trầm ổn của hắn ta hoàn toàn tan biến, nắm lấy một tên thuộc hạ mà gầm lên: "Ai báo cảnh sát?"
Đám thuộc hạ lắc đầu điên cuồng, "Tống thiếu, chúng tôi không biết gì cả! Chúng tôi vô tội mà!"
Ánh mắt của Tống Ti Bắc lướt qua Bạc Hàn Chu, tinh mắt phát hiện hắn đang cười, lập tức nhận ra, liền lao tới túm cổ áo hắn, giận dữ quát:
"Là mày, Bạc Hàn Chu!"
Bạc Hàn Chu nhe răng cười rạng rỡ: "Ừ."
Mặt Tống Ti Bắc đen kịt, mắng hắn: "Đồ vong ân bội nghĩa! Cha tao đã nuôi dưỡng mày, vậy mà mày lại muốn hại chết cha tao sao!"
Không ngờ vào lúc sống chết của cha mình, con chó này lại đi báo cảnh sát!
Đây là việc mà con người có thể làm sao?
Bạc Hàn Chu mặt đầy vẻ sâu xa, phân tích hợp tình hợp lý:
"Theo tôi được biết, Khương Từ và Khương Vãn sinh cùng ngày. Bây giờ là mười một giờ đêm, nghĩa là Khương Từ vẫn chưa chính thức đủ mười tám tuổi. Luật pháp nước ta quy định người hiến tạng sống phải đủ mười tám tuổi. Tôi chỉ đang nghĩ cho nhà họ Tống thôi, nếu tin này lan ra ngoài rằng chú ép buộc người chưa đủ tuổi hiến thận..."
Đối với tập đoàn Tống Thị, đó sẽ là đòn chí mạng.
Tống Ti Bắc đương nhiên hiểu điều đó.
Nhưng hắn ta không nói, tôi không nói, người trong nhà giữ kín miệng, thì ai sẽ bận tâm việc lúc lấy thận của Khương Từ khi cô ta còn chưa tròn mười tám tuổi chứ.
Tống Ti Bắc tức đến phát điên.
Nhưng cũng chỉ có thể quay sang cảnh sát cười khách khí nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, nhà họ Tống chúng tôi luôn làm việc theo đúng pháp luật, không ai làm điều gì phạm pháp cả."
Không ngờ Bạc Hàn Chu lại vô tư châm ngòi thêm:
"Đúng rồi, người nhà họ Tống tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn đưa một cô gái nhỏ bị thương nặng lên bàn phẫu thuật để lấy thận đâu."
"À, để đảm bảo danh tiếng cho nhà họ Tống, tôi đã ghi âm lại rồi, có tôi ở đây, đừng ai mong bôi nhọ nhà họ Tống."
Bạc Hàn Chu như một tên lưu manh, lấy điện thoại trong túi ra lắc lư trước mặt mọi người.
Tống Ti Bắc: "..."
Hắn ta hận không thể gϊếŧ chết Bạc Hàn Chu ngay lập tức.
Cảnh sát kiểm tra tình trạng của Khương Từ, trước khi rời đi còn cảnh cáo Tống Ti Bắc.
"Thể trạng cô gái rất yếu, dù có đủ tuổi cũng không được ép buộc cô ấy hiến tạng sống, trừ khi cô ấy tự nguyện, nếu không thì các người đã vi phạm pháp luật rồi đấy. Chúng tôi đã ghi nhận vụ việc này, lúc nào cũng sẽ thường xuyên quay lại kiểm tra."
Tống Ti Bắc chỉ có thể gượng cười đồng ý.
Đợi mọi người đi khỏi, hắn ta quay sang mắng Bạc Hàn Chu một trận xối xả:
"Nếu cha tao xảy ra chuyện gì, Bạc Hàn Chu mày lấy gì bồi thường?"
"Lấy cái mạng nghèo rớt mồng tơi của mày?"
"Mày đền nổi không!"
Tiếng quát quá lớn làm Khương Từ đang mê man cũng bị đánh thức.
Cơn giận của Khương Từ bùng lên: "Chó sủa cái gì lắm thế, sủa nữa tôi xé nát cái miệng anh đấy."
Tống Ti Bắc sững sờ một lúc, không để ý việc cô như biến thành người khác, vội vàng thúc giục:
"Khương Từ, cô tự nguyện hiến thận phải không? Cha tôi bây giờ đang nguy kịch, chỉ chờ quả thận của cô cứu mạng thôi!"
Khương Từ mở mắt, vừa rồi những gì họ nói cô đều nghe hết.
Tự nguyện hiến thận?
Đùa gì thế, còn coi cô là kẻ ngốc sao?
"Không hiến."
Tống Ti Bắc tỏ vẻ bề trên, giọng điệu không thân thiện: "Thiếu một quả thận cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô đâu."
Khương Từ nhìn hắn ta đầy vẻ giễu cợt: "Sao anh không hiến đi? Thận của người thân trực hệ chẳng phải tốt hơn sao."
Tống Ti Bắc cười lạnh: "Tôi có thể giống cô à? Với lại, tôi là đàn ông, đàn ông mà thiếu một quả thận thì làm sao được?"