Bàn tay của bà lão xuyên qua đầu cậu thiếu niên nhưng không chạm được vào gì cả.
"Ôi trời! Tiệm nhang truyền đời trăm năm của ta e là sẽ bị đứa cháu lười biếng này phá hủy mất!"
Bà lão thở dài, vô tình liếc qua thấy Khương Từ đang nhìn thẳng vào bà.
"Cô, cô có thể thấy ta sao?"
Bà lập tức bay tới.
Khuôn mặt xanh xao đầy nếp nhăn của bà gần như dán sát vào mặt Khương Từ.
Khương Từ đưa tay ra đẩy mặt bà lão ra xa.
"Đồ ở đâu?"
Bà lão liền vui vẻ chỉ đường, "Mời quý khách đi theo lối này~"
Mấy căn nhà xung quanh đều thuộc về cửa hàng nhang đèn, thường được dùng để chứa các vật phẩm thờ cúng.
Bà lão vui vẻ bay vào một căn phòng.
Thấy Khương Từ chưa theo kịp, nửa cái đầu của bà ló ra từ cánh cửa cuốn, "Mau vào đi!"
Khương Từ "..."
"À đúng rồi, cô là người sống, phải mở cửa mới vào được."
Bà lão quay lại và chỉ vào chùm chìa khóa treo trên tường của cửa hàng.
Khương Từ lấy chìa khóa xuống.
Cậu thiếu niên tóc đỏ không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Trong công ty của tôi có gắn camera cả trong lẫn ngoài, nếu cô trộm đồ thì phải bồi thường gấp mười lần!"
Khương Từ liếc nhìn quanh cửa hàng, chả thấy cái camera nào.
Cô nhanh chóng mở cửa kho, trước mắt là đủ loại đồ giấy.
Đồ giấy truyền thống kiểu cũ chỉ có hình người, còn lại là các sản phẩm điện tử, đồ gia dụng, mỹ phẩm, quần áo hàng hiệu phiên bản mới nhất.
Thậm chí còn có biệt thự kiểu tây và Trung Quốc với sân vườn, bể bơi, các loại siêu xe hiện đại hoành tráng.
Tất cả đều được làm bằng giấy, sống động như thật.
Không lạ khi cô ở dưới địa phủ thấy những món này rất được ưa chuộng, bán đắt như tôm tươi.
"Cháu tôi nói thời đại thay đổi rồi, phải tiến bộ theo thời đại, tất cả những thứ này đều do nó tự nghĩ ra, có phải rất tuyệt không?"
Bà lão trong bộ đồ tang nói đầy tự hào.
"Bùa vàng và chu sa ở bên này."
Trong góc có vài túi tiền vàng giấy bạc, đằng sau những túi này là một chiếc hộp gỗ sơn đỏ đã phai màu.
Khương Từ lục lọi một lúc, tìm thấy bùa vàng và chu sa.
"Bao nhiêu tiền?"
"Cô gái, ta không cần tiền của cô, chỉ muốn nhờ cô nhắn giúp vài lời đến cháu ta."
Khương Từ không trả lời, chỉ nhét bùa vàng và chu sa vào túi.
"Tên trộm này, lần này thì bị tôi bắt quả tang rồi nhé!"
Cậu thiếu niên tóc đỏ đứng ở cửa, tay cầm một cái chổi dài, hùng hổ nhìn cô.
"Bồi thường gấp mười lần, không trả tiền thì đừng hòng rời đi!"
Khương Từ nhìn bà lão: "Đây mới là công việc chính của cháu bà sao."
Bà lão dở khóc dở cười.
"Cô đang nói chuyện với ai vậy?" Cậu thiếu niên tóc đỏ vung cây chổi lao vào.
"Tiền để trên hộp đấy, thấy cậu mải mê chơi game nên tôi để ở đó." Khương Từ chỉ vào tờ 100 tệ trên hộp.
Cậu thiếu niên hừ một tiếng, nhặt tờ tiền lên xoa xoa vài cái, xác nhận là tiền thật mới đặt chổi xuống, cười cợt nói: "Cô cũng tốt ghê đấy!"
Khương Từ nói: "Lo mà kinh doanh cửa hàng của cậu cho tử tế, với tay nghề này mà còn sợ không kiếm được tiền sao?"
Cậu thiếu niên thờ ơ đáp: "Dạo này kinh doanh khó lắm, nhiều người không dùng đồ thờ cúng nữa, thanh minh chỉ cần mua bó hoa ứng phó cho xong việc. Tiền khó kiếm, phân cũng khó ăn lắm!"
Khương Từ "..."
Khách đến mà còn không tiếp đón, thái độ như vậy mà đòi kiếm tiền, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Sau đó cô bước ra khỏi kho, ngước đầu lên nhìn trời.
Bây giờ đã tám giờ tối, xung quanh khó có thể bắt được xe, nếu đi bộ thì mất khá lâu.
"Ở đây có phòng trống không?"
Cậu thiếu niên mắt sáng rực lên: "Có chứ có chứ, cô muốn thuê phòng sao? Tiền thuê không rẻ đâu, một tháng tám trăm, tự trả tiền điện nước."
"Không cần, tôi ở tạm một đêm."
"Một đêm 26 tệ!"
"Được."
Cậu thiếu niên dẫn cô ra sân sau của mấy dãy nhà, chọn một căn phòng nhỏ cho cô.
Trong cuộc trò chuyện với bà lão, Khương Từ biết được cậu thiếu niên tên là Hách Vưu, không cha không mẹ.
Cậu được bà nội Hách nhặt từ đống rác về, nuôi lớn như cháu ruột. Sau khi bà nội qua đời vì bệnh, tiệm nhang được truyền lại cho cậu.
Cậu bé mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, học xong cấp hai thì không học tiếp, từ đó ở tiệm nhang làm ăn.
"Đây là giường của bà nội tôi, nếu cô ngại thì có thể ngủ dưới đất." Hách Vưu nói xong rồi đi ra ngoài.
"Cô gái yên tâm, ta chết ở bệnh viện, trên giường rất sạch sẽ."
Bà nội Hách sợ cô e ngại, vội vàng giải thích.
Khương Từ không khách sáo, nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bà nội Hách biết điều, lặng lẽ đi xuyên cửa ra ngoài.
Khương Từ đang suy nghĩ, dương gian khác với âm phủ, hồn phách của cô đang ở trong một cơ thể yếu ớt, không thể phát huy được một phần trăm sức mạnh.
Hiện tại, những kỹ năng cô có thể sử dụng là sức mạnh tinh thần lực và lực tay.
Nhưng cả hai đều cần thể lực để hỗ trợ.
Cô cần phải bồi bổ cơ thể thật tốt, tăng cường thể chất.
Sau một giấc nghỉ ngơi ngắn, Khương Từ tìm bút lông, dùng chu sa viết bát tự của Tống Nhiễm lên lá bùa vàng.
"Truy hồn khóa phách, không nơi nào ẩn thân, cấp lệnh xuất hiện, đi!"
Lá bùa truy hồn lập tức cháy mà không cần lửa, bốc ra một làn khói xám nhạt, trôi về phía xa một cách kỳ lạ.
Khương Từ lại cảm thấy mình bị rút cạn sức lực, cô liền thϊếp đi ngay.
Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng.
Bà nội Hách ngồi xổm trong phòng, tò mò nhìn làn khói.
Thấy hướng của làn khói, Khương Từ đoán được vị trí của Tống Nhiễm.
Thật ra cô có thể dùng bùa gọi hồn để triệu hồi Tống Nhiễm ngay lập tức.
Nhưng cô lại không nỡ phá vỡ sự tự do mà Tống Nhiễm khó khăn lắm mới giành được.
Vì vậy, Khương Từ sẵn sàng đi xa thêm vài bước để tìm cô ấy.
Tạm biệt bà nội Hách, Khương Từ ra đường đón xe và bảo tài xế lái về hướng đông nam.
Theo dấu vết mờ nhạt của làn khói, Khương Từ đến một công viên giải trí.
Công viên rất lớn, là nơi tập trung nhiều cô hồn dã quỷ nhất.
Đặc biệt là về đêm thì vô cùng náo nhiệt.
Nhưng bây giờ là ban ngày, tất cả cô hồn dã quỷ đều trốn vào nơi tối tăm.
Những cô hồn yếu rất sợ ánh sáng mặt trời, tuy không chết nhưng sẽ đau đớn như bị thiêu đốt.
Khương Từ lần theo dấu vết của làn khói, phát hiện Tống Nhiễm đang ngủ trong một cabin của vòng đu quay.
Điều đáng nói là cabin của cô lại nằm ở vị trí cao nhất.
Một khi ánh mặt trời chiếu vào, hồn phách chưa chết của cô ấy chắc chắn sẽ bị thiêu đốt đến trọng thương.
Hiện tại các thiết bị trò chơi chưa được khởi động.
Khương Từ nhìn quanh, kéo một nữ quỷ tóc dài rối bù trong góc ra, nhờ cô ta lên gọi Tống Nhiễm dậy.
Nữ quỷ không chịu: "Tôi sợ độ cao, không đi đâu!"
"Ai đi, tôi sẽ mua nhang cho người đó."
Lời vừa dứt.
Bảy tám bóng ma lập tức tranh nhau leo lên vòng đu quay.
Chưa đầy nửa phút sau, bọn họ đã nhanh chóng khiêng Tống Nhiễm xuống.
"Nhang đâu?"
Khương Từ nói cho bọn họ địa chỉ của tiệm nhang và bảo họ đến tìm bà Hách.
Trước khi rời đi, cô đã để lại 100 tệ trên bàn làm phí thuê phòng. Số tiền còn lại cũng đủ để mua vài cây nhang.
Mấy con ma không tin, sợ cô lừa nhất quyết bắt cô phải đưa ra ngay tại chỗ.
Một con ma già đột nhiên nhớ ra: "Tiệm nhang của bà Hách ta biết mà! Hồi ta chết, con trai ta cũng đặt quan tài ở chỗ bà ấy! Ta tin cô gái này!"
"Đến trước thì được trước đấy nhé."
Khương Từ vừa dứt lời, cả đám ma đã biến mất tăm.