Chương 11: Sét đánh mộ

Người qua đường ghen tị nói: "Cô không đồng ý thì tôi sẽ dẫn cháu trai đến xin bái sư đấy!"

Người khác có cố gắng thế nào cũng không gặp được hai vị đại sư thư pháp này.

Còn cô nhóc này đối diện với lời mời đích thân của đại sư Mạnh Như Tùng mà chẳng có chút phản ứng nào, thật là không thể tưởng tượng được.

Điều này khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Thấy Khương Từ không hề lay động, lão Tống nheo mắt nghi ngờ hỏi: "Chữ trên tấm bảng không phải cô viết?"

“Là tôi viết, nhưng hôm nay tôi chỉ xem bói.” Khương Từ thản nhiên nói: “Ai trong các ông muốn xem một quẻ nào?”

“Cô gái, có lẽ cô không hiểu về Hiệp hội Thư pháp đâu, thế này nhé tôi sẽ đưa cô tấm danh thϊếp của tôi, cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Lão Mạnh lấy ra danh thϊếp.

Khương Từ không nhận lấy, chỉ liếc ông qua chiếc kính râm.

Đã bao năm không gặp, cậu bé ngày xưa hay chảy nước mũi giờ đã già nua thế này.

Thời gian thật không tha cho ai mà ~

“Lão Mạnh à, có vẻ như cô ấy không quan tâm đến hiệp hội thư pháp của ông, bỏ đi, chúng ta còn phải đến nhà văn hóa, đi thôi.”

Lão Tống vỗ vỗ lão Mạnh.

Ánh mắt lão Mạnh vẫn luyến tiếc dừng lại trên dòng chữ trên tấm bảng, hỏi cô:

“Lão phu hỏi cô câu cuối, ai là người đã dạy cô viết thư pháp đẹp như vậy?”

Tác phẩm của vị ấy đều là những kiệt tác truyền thế vô song, hiện đang được lưu giữ tại các bảo tàng và nhà triển lãm nghệ thuật lớn nhất Trung Hoa.

Bút pháp và thần thái của vị ấy, trên thế giới không có mấy người có thể mô phỏng nổi.

Dù có người mô phỏng được, cũng không thể đạt được một phần trăm sự tinh tế.

Cô gái này viết chữ, có khoảng ba phần thần thái của vị đó.

Lão Mạnh không khỏi nghĩ đến vị ấy, người đã có nhiều đệ tử khắp nơi.

Có lẽ cô gái này đã nhận được truyền thừa từ một trong những đệ tử của vị ấy, nên mới có thể mô phỏng được bút pháp tuyệt vời ấy.

Đã nhiều năm rồi ông không gặp gì liên quan đến vị ấy.

Ông rất muốn biết tin tức về vị ấy, dù chỉ là chút thông tin mơ hồ.

Khương Từ không để ý đến ông, quay sang nhìn lão Tống, "Hôm nay gặp gỡ chính là duyên, tôi tặng ông một quẻ được không?"

Ánh mắt lão Mạnh trở nên sắc lạnh, nhìn chằm chằm lão bạn.

Dường như trách lão bạn đã cướp mất cơ hội của mình.

Lão Tống không vui nói: “Tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện thần thần quái quái này.”

"Cô bé, tính cho tôi đi, tôi mạng lớn, cô cứ tính thoải mái!" Lão Mạnh đẩy lão Tống sang một bên, nhiệt tình ngồi xuống trước mặt Khương Từ.

Khương Từ xoa trán: “Ông hồi nhỏ gặp nhiều tai ương, thời trẻ gặp quý nhân, khi trưởng thành thì công danh lợi lộc đều đủ đầy, tuổi già hạnh phúc, còn có gì cần tính nữa?”

“Ôi trời, cô tính đúng quá! Vậy cô có thể tính xem liệu tôi có gặp lại vị quý nhân đó khi về già không?” Lão Mạnh đầy mong đợi.

Lão Tống cười khẩy: "Chuyện đời ông trên mạng tìm là ra hết, ông cứ để cô bé này lừa mất tiền hưu của ông đi!"

Khương Từ: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, có duyên ắt sẽ gặp."

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt? Chẳng lẽ vị ấy đã xuất quan, đang ở gần khu vực Bắc này sao?”

Lão Mạnh xúc động không thôi.

Ông lão đã hơn bảy mươi tuổi mà trong mắt bỗng dưng ánh lên vài giọt lệ.

"Lão Tống, tôi cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy, ai ngờ trước khi tôi nằm xuống vẫn còn có thể gặp được bà ấy một lần!"

Khương Từ cũng nhìn sang lão Tống, thản nhiên nói: "Cha ông gặp phải một kiếp nạn, nếu xử lý không tốt, gia đình sẽ bất hòa, người tóc bạc sẽ tiễn kẻ tóc xanh."

Lão Tống nghe xong liền tức giận, mặt đỏ bừng, quát lên:

“Cô có điều tra kỹ trước khi lừa gạt không? Cha tôi đã mất mấy chục năm rồi!”

"Lão Mạnh, đừng để ý đến cô ta nữa, cô ta chính là kẻ lừa đảo!"

Lão Tống kéo mạnh lão Mạnh đi.

Hai người vừa tới cửa nhà văn hóa, lão Tống liền nhận được điện thoại của con trai.

“Cha ơi, không hay rồi, mộ của ông nội vừa bị sét đánh trúng, nổ tung rồi!”

Lão Tống giật mình, trong đầu chỉ vang lên hai từ:

Mộ của cha ông, nổ tung.

Liên hệ với những lời của kẻ lừa đảo vừa nói, ông lập tức nổi giận.

Ông tin chắc rằng cô gái đó đã thuê người phá hoại mộ của cha mình, rồi lại bày trò lừa gạt!

Lão Tống tức giận quay lại tìm Khương Từ để tính sổ.

Khương Từ vẫn chưa đi, cô vẫn ngồi đó nhưng tấm bảng đã bị cô ném vào thùng rác.

“Ôi trời! Phí phạm quá! Thư pháp đẹp như vậy sao lại vứt vào đây!”

Lão Mạnh vội vàng nhặt tấm bảng lên, phủi sạch bụi, rồi cẩn thận ôm vào lòng.

Lão Tống giận dữ chỉ vào Khương Từ: "Là cô sắp xếp người phá hủy mộ cha tôi phải không? Làm ra trò này, rốt cuộc cô muốn gì?"

Khương Từ nhàn nhạt đáp lại: "Ồ, kiếp nạn đã đến sao?"

Cô đã dự đoán rằng hôm nay đến đây sẽ có thu hoạch, nhìn thấy hai ông lão này là cô biết vấn đề nằm ở lão họ Tống.

Chỉ cần nhìn qua tướng mạo của lão Tống, cô có thể biết ông ta tuổi già sẽ khắc cha, phong thủy mộ phần của tổ tiên có vấn đề, nhiều khả năng chính là mộ cha ông sẽ gặp chuyện.

Quả nhiên, điều đó đã ứng nghiệm nhanh như vậy.

"Kiếp nạn gì chứ, đó là âm mưu của cô!"

Lão Mạnh kéo lão Tống: "Lão Tống à, ông bình tĩnh lại đi, người ta là con gái, đừng có nặng lời thế!"

“Cô ta phá hủy mộ của cha tôi, sao tôi có thể bình tĩnh được chứ!”

Lão Tống giận dữ: "Không phải là mộ tổ tiên của ông bị phá nên ông mới bình thản thế!"

Lão Mạnh khẽ đáp: "Tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, có phá thì tôi cũng không biết mộ ở đâu mà..."

“Đi, theo tôi đến đồn cảnh sát tự thú!” Lão Tống tiến tới định bắt Khương Từ.

Khương Từ vẫn điềm tĩnh nói: "Mộ bị phá thế nào?"

Lão Tống nhớ lại lời con trai nói qua điện thoại, hình như là do sét đánh?

“Chắc là do sét…”

Khương Từ thản nhiên hơn: “Vậy ông nghĩ tôi có thể điều khiển trời đánh sét phá hủy mộ cha ông sao?”

Được rồi cô thực sự có thể triệu hồi sấm sét, nhưng chuyện của cha ông ta thì không phải do cô làm, mà chỉ là trùng hợp thôi.

Sắc mặt lão Tống càng khó coi, ông ta cảm thấy cô gái lừa đảo này thật quá tà đạo.

Sao cô ta có thể biết trước rằng cha ông sẽ gặp kiếp nạn, rồi ngay lập tức mộ của cha ông bị sét đánh?

Nói rằng không liên quan đến cô ta, ông thật sự không tin, nhưng lại không tìm được bằng chứng.

Lão Mạnh ôm tấm bảng, hỏi Khương Từ: “Vậy cô nói gia đình không yên ổn, người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh là ý gì? Có thật sẽ ứng nghiệm không?”

Khương Từ: “Phong thủy của mộ phần không tốt, con cháu sẽ gặp tai họa. Huống chi, mộ của cha ông còn bị sét đánh, vận mệnh của con cháu bị phá hủy, gia tộc sẽ suy yếu, nặng hơn có thể tuyệt tự tuyệt tôn.”

Sắc mặt lão Tống càng lúc càng khó coi.

Ông ta trước giờ không tin mấy chuyện tâm linh huyền bí này.

Nhưng mộ của cha bị sét đánh, chắc chắn không phải điềm tốt.

"Lão Mạnh, tôi phải về ngay, mấy ngày tới tôi phải chọn địa điểm mới để dời mộ cha, không có thời gian đến nhà văn hóa nữa."

Lão Tống hoàn toàn không tin tưởng Khương Từ, liền quay lưng rời đi.

Lão Mạnh nói: "Cô gái, cô đừng giận nhé, bạn tôi tính khí vốn vậy. Cô có thể cho tôi cách liên lạc được không? Nếu bên đó giải quyết không xong, tôi sẽ gọi cô."

Khương Từ lắc đầu.

"Không được sao." Lão Mạnh đầy vẻ thất vọng.

Ôi!

Một tài năng trẻ quý giá thế này.

Ông thực sự không muốn bỏ qua cô.

Khương Từ thản nhiên nói: “Tôi không có điện thoại.”

Lão Mạnh bật cười: "Thời đại này mà vẫn còn người trẻ không có điện thoại sao?"

Ông nhìn kỹ lại cô.

Cô mặc chiếc váy trắng giản dị, thân hình gầy gò, dường như thiếu dinh dưỡng.

Đôi kính râm che gần nửa khuôn mặt, nhưng phía dưới cặp kính là vết sẹo trên má được khâu bằng chỉ.

Vết sẹo đó trông thật đáng sợ.

Như một con rết sống động, vặn vẹo nằm trên gò má thiếu sắc khí của cô.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lại khiến ông nhớ đến mình hồi trẻ khi còn nghèo túng, tay trắng không một xu.