Chương 1: Cô ấy đến từ địa ngục

“Đồ ngu, sao mày lại chạy đến đây?”

“Đồ vô dụng làm mất mặt, còn không mau cút ra ngoài!”

Bốp ——

Tiếng bạt tai vang lên trong bữa tiệc gia đình.

Một cô gái ăn mặc rách rưới, người đầy vết bẩn ngã mạnh vào tháp rượu sâm panh.

Ly pha lê vỡ tan tành rơi đầy đất.

Máu tươi từ mặt và cơ thể cô dần lan ra ra.

Diệp Thục Hoa ăn mặc trang phục lộng lẫy nhưng biểu cảm mặt mày u ám, nhìn cô con gái ngốc nghếch của mình mà tức đến phát điên.

Nếu không phải có người đang chờ quả thận khỏe mạnh của Khương Từ, bà ta đã muốn tự tay bóp chết đứa con chuyên làm mất mặt gia đình này rồi.

Nhà họ Khương ở Giang Bắc cũng là một gia tộc có tiếng tăm.

Không ngờ bà ta lại sinh ra một đứa con bẩm sinh bị thiểu năng.

Để không làm mất mặt gia tộc Khương và danh tiếng của gia đình mình, bọn họ đành phải giấu đứa con ngu ngốc này đi và nhận nuôi một đứa con gái khác, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng Khương Vãn mới là thiên kim tiểu thư của nhà họ Khương.

Khương Từ đã bị giấu suốt mười tám năm.

Không ngờ con ngốc này lại trốn ra khỏi tầng hầm, trước mặt mọi người phá hoại, làm bẽ mặt ở bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Khương Vãn.

Hôm nay tất cả những người đến đây đều là những nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh ở Giang Bắc.

Điều quan trọng nhất là, thiếu gia nhà họ Tống – Tống Ti Bắc – cũng có mặt!

Nhìn những ánh mắt cười khẩy và lời xì xào bàn tán của các vị khách.

Diệp Thục Hoa tỏ vẻ rộng lượng, giải thích:

“Cô ta là con của người giúp việc trước đây của nhà tôi. Mẹ cô ta đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, không ai chăm sóc, tôi thấy cô ta tội nghiệp nên nhận nuôi. Con bé này bị thiểu năng trí tuệ, có gì thất lễ với mọi người thì mong mọi người bỏ qua.”

Lời này vừa nói ra mọi người đều tỏ vẻ thông cảm, khen ngợi Diệp Thục Hoa rằng ngay cả một đứa ngốc làm mất mặt gia đình như vậy mà bà cũng có lòng thu nhận, thật là tốt bụng và rộng lượng.

Diệp Thục Hoa thản nhiên nhận hết lời khen, mỉm cười ấm áp, rồi dùng đôi giày cao gót nhọn đạp vào Khương Từ đang nằm trong vũng máu.

“Tiểu Từ ngoan nào, mau đứng lên, giờ không phải lúc để chơi đùa đâu.”

Cô gái vẫn không nhúc nhích.

Máu dưới thân cô chảy ngày càng nhiều, đỏ tươi đến chói mắt.

“Con ngốc này có khi nào chết rồi không?”

“Ngốc chết cũng là giải thoát thôi, sống cũng chẳng có ích gì, chết cho xong chuyện.”

“Phải đó, phu nhân nhà họ Khương đã chăm sóc cô ta lâu vậy, coi như đã làm tròn bổn phận rồi.”

Mọi người bàn tán.

“Ôi trời, dù sao thì con bé cũng là đứa tôi đã nuôi nhiều năm, tôi không thể thấy chết mà không cứu. Tiểu Từ tuy trông gầy gò, nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, chắc là do mải mê ăn vụng gì đó, chẳng may ngã ngất đi thôi.”

“Lão Lý, lại đây đưa Tiểu Từ đến bệnh viện băng bó lại.”

Diệp Thục Hoa mỉm cười giải thích, rồi cúi đầu nói nhỏ với quản gia Lão Lý, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa thẳng đến bệnh viện Tống Thị, lấy quả thận trái của nó ra.”

Dù sao ban đầu cũng định đợi sau bữa tiệc sinh nhật của Khương Vãn mới đưa con ngốc này vào viện.

Bây giờ nhân lúc nó bị thương, vừa hay lấy thận ra cứu người luôn.

Sau đêm nay, Khương Từ cũng đã tròn mười tám tuổi, có thể hiến tạng rồi.

Quản gia gật đầu, ông ta định bế Khương Từ lên thì phát hiện cơ thể cô lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nhưng ông ta không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô do mất máu nhiều nên nhiệt độ cơ thể giảm xuống, ông ta liền nhanh chóng gọi thêm người đến bế cô đi.

Khi mọi người đem cô xoay lại, khuôn mặt máu thịt be bét của cô còn bị cắm đầy mảnh thủy tinh!

Các vị khách đều tỏ vẻ ghét bỏ vì xúi quẩy.

Những người hạ đẳng chen chân vào giới thượng lưu của họ, làm loạn bữa tiệc, chẳng khác nào một đống thịt thối khiến họ buồn nôn.

Cô sống hay chết, họ căn bản chẳng quan tâm, chỉ muốn cô mau cút ra ngoài, đừng làm bẩn mắt họ.

Cô gái gầy gò, bị nhốt trong tầng hầm suốt nhiều năm khiến làn da trắng bệch, một màu trắng bệnh tật.

Máu đỏ tươi chảy trên cơ thể cô, như những đóa hoa hồng đỏ yêu dị nở rộ.

Máu nhỏ tí tách rơi xuống.

Nhuộm đỏ cả chiếc bánh ngọt kiểu Pháp mà cô nắm chặt trong tay, còn chưa kịp cắn một miếng.

“Mau gọi người đến dọn sạch đi, đừng để làm bẩn bữa tiệc sinh nhật của Vãn Vãn!”

Diệp Thục Hoa sốt ruột thúc giục.

“Mẹ ơi ~”

Khương Vãn xinh đẹp dịu dàng khoác tay Tống Ti Bắc đi đến.

Tống Ti Bắc lạnh lùng liếc nhìn vũng máu trên đất, đôi mày lông hắn ta hơi nhíu lại.

Diệp Thục Hoa lập tức tinh ý nói: “Khương Từ chỉ là quá tham ăn nên ngã một cái thôi, chỉ bị hỏng mặt thôi. Cậu Tống cứ yên tâm, sau đêm nay sức khỏe của cha cậu nhất định sẽ tốt lên.”

Tống Ti Bắc thu ánh mắt lại, nhếch mép cười nhẹ: “Ân tình của nhà họ Khương, tôi sẽ ghi nhớ.”

Diệp Thục Hoa cười tươi không khép miệng lại được, có thể kết giao với nhà họ Tống, gia đình hào môn hàng đầu Giang Bắc, là phúc phận mà bao nhiêu người cầu cũng không được!

Khi nào xong việc rồi, bà ta sẽ nhốt Khương Từ vào trại tâm thần, cả đời đừng mong ra ngoài!

Bịch!

Một tiếng động kỳ lạ vang lên, mọi người quay lại nhìn.

Chỉ thấy Khương Từ lăn lộn xuống bên cửa.

Người hầu vội vàng nói: “Chúng tôi không ném cô ta, là cô ta tự vùng vẫy thoát ra.”

Khương Từ nằm rạp trên đất, tay cô khẽ động.

Diệp Thục Hoa tức đến phát điên lao tới, quay lưng về phía mọi người, ân cần vuốt ve mặt Khương Từ.

“Tiểu Từ, con có sao không?”

Thực chất Diệp Thục Hoa đang ấn những mảnh thủy tinh trên mặt cô để chúng lún sâu hơn.

Cơn đau sẽ khiến đứa ngốc này tuyệt đối nghe lời bà ta.

“Con nhóc thối tha, lại ngứa đòn à? Mau ngoan ngoãn bò dậy mà đi ra ngoài, không được làm mất mặt nữa nghe chưa!”

Bà ta hạ giọng quát mắng.

Diệp Thục Hoa nhìn khuôn mặt đầy máu và ngây dại của Khương Từ mà cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Bà ta căm hận không thể diễn tả nổi tại sao lại sinh ra thứ này từ bụng mình.

Rõ ràng khi sinh ra nó trắng trẻo, dễ thương bao nhiêu, mà giờ càng nhìn càng thấy ghét!

Bà ta tức giận, tăng thêm lực ấn.

Những mảnh thủy tinh sắc nhọn cắm sâu vào thịt của Khương Từ.

Vết thương trên mặt cô rách toác ra hơn, cơn đau nhức nhối kịch liệt truyền đến.

Khương Từ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Thục Hoa.

Khoảnh khắc đó, sự ngu ngốc trong mắt cô bị thay thế bằng sự hung tàn lạnh lẽo.

Diệp Thục Hoa sững sờ.

Bởi vì bà ta chưa từng thấy Khương Từ có ánh mắt như vậy. Mỗi khi bà không hài lòng, bà đều đánh Khương Từ để trút giận.

Khương Từ rất sợ bà, mỗi lần bị đánh đều không phản kháng, giống như một con chó cuộn tròn ở góc tường, ôm đầu run rẩy, không dám nhìn bà lấy một chút.

Nhưng ánh mắt của Khương Từ vừa rồi quá đáng sợ.

Giống như một ác quỷ bò ra từ địa ngục, muốn tìm bà trả thù đòi mạng.

Ánh mắt đó khiến Diệp Thục Hoa cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

“Nhìn cái gì, mày không muốn ăn nữa à?”

Khương Từ là một đứa ngốc, trí tuệ kém phát triển, chỉ biết ăn uống. Dùng thức ăn để đe dọa cô là cách Diệp Thục Hoa luôn dùng để điều khiển cô.

Bà ta nghĩ rằng lần này Khương Từ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời như trước.

Nhưng Khương Từ vẫn nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt u ám.

Như thể có một thứ gì đó khủng khϊếp đang thức tỉnh trong cơ thể này...

Diệp Thục Hoa bị ánh mắt đó nhìn khiến trong lòng càng thêm hoảng sợ, vô thức muốn trừng phạt cô thêm lần nữa.

Bà ta vừa giơ tay lên, chưa kịp chạm vào Khương Từ.

Không ngờ...

Khương Từ hành động còn nhanh hơn!

Cô bất ngờ rút mảnh thủy tinh ra khỏi mặt mình và dùng sức đâm mạnh ngược lại vào mắt Diệp Thục Hoa.

“Aaa ——”

Tiếng thét chói tai vang lên trong nhà họ Khương.

Diệp Thục Hoa ngã ngồi bệt xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, hoảng loạn ôm lấy mắt trái bị thủy tinh đâm vỡ, gào lên thảm thiết như bị chọc tiết.

“Mắt của tôi!!! Cứu tôi với ——”

Tất cả mọi người bị cảnh tượng đẫm máu này làm cho chết đứng.

Hình ảnh Diệp Thục Hoa trước mắt không còn chút nào của vẻ đoan trang quý phái, khuôn mặt bà ta đầy máu, dữ tợn như một con quỷ.

Khương Từ từ từ đứng dậy, khuôn mặt máu thịt bấy nhầy của cô vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Ánh mắt cô lạnh lùng, đôi môi vương máu khẽ mở, cong lên một nụ cười tà mị.

“Mắt tam giác, gò má cao, mũi hếch, miệng mỏng nhọn hoắt, điển hình của tướng số tham lam, cay nghiệt. Loại người như bà mà cũng xứng làm mẹ sao? Thứ rác rưởi bán con cầu vinh!”