Chương 138: Lần Sau Em Mà Như Vậy Đừng Trách Anh

Gϊếŧ hắn ! Mình mới có cơ hội động thủ với Thịnh gia.

Thịnh Cẩm không hề biết mình bị ghi hận đang ở bên ngoài sân bay vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm với Bạc Lương Thâm.

Bạc Lương Thâm nhìn Thịnh Cẩm, tức giận chỉ trích cô: "Tốc độ xe của Cẩm Nhi là đang bay sao? Em có biết em đi xe với tốc độ này rất nguy hiểm không? Có phải em đã quên chuyện em đua xe và Thịnh Thi Nam bị đυ.ng xe rồi không?

Cô ấy sở dĩ cùng anh trai đυ.ng xe, đó là bởi vì cô cố ý a! Lúc ấy loại tình huống này cô ấy chỉ có thể bắt buộc phải đâm vào anh ấy, mới có thể cứu được anh trai.

Nhưng Thịnh Cẩm cũng không dám nói thật, bằng không A Thâm nhà cô lại tức giận?

Thịnh Cẩm đưa mắt nhìn Bạc Lương Thâm nói:

"A Thâm, em biết, em sai rồi, lần sau em sẽ không lái xe nhanh nữa, anh đừng giận em nữa được không?"

"Mỗi lần xin lỗi em đều nói rất nhanh, nhưng cuối cùng em lại không làm được như những gì em đã hứa với anh !Cẩm nhi, em có biết em làm anh thất vọng lắm không?"

"Vậy bây giờ em làm thì đã làm rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, A Thâm ạnh còn muốn em làm thế nào thì anh mới có thể tha thứ cho em?

Cô ấy rõ ràng biết anh ấy sẽ không dám làm gì cô ấy, mà còn để cho hắn đánh cô ? Bạc Lương Thâm thử phát hỏa, hắn giơ tay lên chuẩn bị đánh Thịnh Cẩm, Thịnh Cẩm sợ tới mức nhắm mắt lại.

Bạc Lương Thâm nhẹ nhàng buông tay xuống, vỗ vỗ mặt Thịnh Cẩm:

"Được rồi, đánh xong rồi, lần này anh phạt em nhẹ lần sau còn như vậy nữa thì anh không biết anh sẽ làm gì e đâu?"

Thịnh Cẩm bị cách Bạc Lương Thâm đánh người chọc cười:

"A Thâm đang đùa với em sao? Đánh nhẹ như vậy, cũng tính là đánh người sao?

Em còn cợt nhả với tôi? Nghiêm túc một chút, lên xe về nhà.

Thịnh Cẩm nghe lời ngồi vào trong xe mình, sau đó dưới sự phân phó của Bạc Lương Thâm, chậm rãi lái xe trở về biệt thự.

Bạc Lương Thâm đi theo sau Thịnh Cẩm nhìn cô chằm chằm, không cho cô đua xe.

Một giờ sau, Thịnh Cẩm và Bạc Lương Thâm một trước một sau trở lại biệt thự, Bạc Lương Thâm dừng xe ở một bên, từ trong xe đi xuống, sau khi xuống Bạc Lương Thâm nói với Thịnh Cẩm:

"Cẩm nhi, anh tối nay muốn đi tham gia một cuộc đấu giá hội, khả năng không có cách nào có cùng em ăn cơm, một mình em ở nhà ăn có được không?"

Biệt thự nhiều người như vậy, sao chỉ có một người? A Thâm đừng lo lắng cho em, anh cứ yên tâm đi đi.

Bạc Lương Thâm cúi người hôn lên trán Thịnh Cẩm:

"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.

Được.

Bạc Lương Thâm hôn Thịnh Cẩm xong, liền ngồi vào trong xe rời khỏi biệt thự, Bạc Lương Thâm vừa đi, Thịnh Cẩm bắt đầu nhàm chán.

Tìm con hổ nhỏ chơi cùng, toàn bộ quá trình hổ nhỏ đều cọ xát vào cô, hổ nhỏ nhiệt tình với cô làm cho cô vô cùng sợ hãi.

Bây giờ là mùa hổ nhỏ bắt đầu rụng lông, con hổ nhỏ này mỗi lần cọ cô, đều cọ một thân lông của cô.

Thậm chí có lúc trong miệng còn có lông của nó.

Ví dụ như bây giờ, trong miệng Thịnh Cẩm đã có lông, cô ấy xì hai tiếng, nhìn con mèo lớn dùng hai móng vuốt siết cổ mình cô ấy không thể không nói:

"Hổ nhỏ, ngươi bình tĩnh một chút, đừng ôm ta như vậy, ta sắp nóng chết rồi.

Ngao ô......

Hổ nhỏ liền buông Thịnh Cẩm ra, nó vô cùng có linh tính giơ móng vuốt lên lau mồ hôi trên trán Thịnh Cẩm.

Tê.

Khá lắm, móng vuốt sắc bén của hổ nhỏtrực tiếp làm Thịnh Cẩm chảy máu.

Hổ nhỏ ngươi đây rốt cuộc là đang lau mồ hôi cho ta, hay là đang cào ta vậy?