Chương 23.1: EmThích Anh Như Thế Này

Thịnh Cẩm nghĩ rằng cha mẹ cô sẽ trách mắng cô vì hãm hại Dư Thúy Lan, nhưng điều cô không ngờ là cha mẹ cô không những không trách cô vì cô hại Dư Thúy Lan mà còn đuổi Dư Hàn và Dư Thi Thi đi.Thịnh Cẩm đã rất cảm động vì điều này, như mong đợi rằng cha mẹ cô ấy sẽ luôn ủng hộ cô ấy bất kể cô ấy làm gì.

Thịnh Cẩm giơ tay ôm lấy Thịnh Minh và Lục Nhược Tâm :

"Ba mẹ, ba mẹ thật tốt với con."

Thịnh Minh và Lục Nhược Tâm nhìn Thịnh Cẩm trong vòng tay của họ, và họ vỗ nhẹ vào lưng cô ấy một cách trìu mến.

Bây giờ Tiểu Cẩm không còn thích Dư Hàn nữa, có lẽ Bạc Lượng Thâm sẽ không bị Tiểu Cẩm làm tổn thương nữa ...

Cuối cùng anh cũng đợi cho đến khi cô quay lại lần nữa.

Thịnh Cẩm và Thịnh Minh Lục Nhược Tâm ôm nhau một lúc rồi tách ra, Thịnh Cẩm nhìn đồng hồ rồi nói:

"Ba mẹ, bây giờ cũng đã muộn rồi, con đi tìm A Thâm , con không thể ở lại tối nay cùng mọi người ăn cơm, ba mẹ ăn đi, còn đã chuẩn bị xong đồ ăn, ở trong bếp."

"Con cứ đi đi, đi đường cẩn thận."

Thịnh Cẩm nói xong, cô lấy hộp thức ăn đóng sẵn trong bếp, vui vẻ lái xe đến công ty Bạc Lượng Thâm trước khi rời đi, Thịnh Cẩm nói với Thịnh Minh :

“Bố, con đun thuốc cho anh trai trong bếp, bố trông chừng nhé. Cho a ấy uống hết thuốc cho con!"

"Đươc"

Sau khi Thịnh Cẩm dặn dò mọi chuyện, cô ấy vui vẻ lái xe đến công ty của Bạc Lượng Thâm .

Thịnh Cẩm đến văn phòng của Bạc Lượng Thâm đã gần chín giờ, cô đi thang máy với hộp cơm của mình và đến văn phòng của Bạc Lượng Thâm .

Khi Thịnh Cẩm đến, Bạc Lượng Thâm vẫn đang ngồi trên ghế văn phòng xử lý tài liệu, Bạc Lượng Thâm lúc này đang đeo kính và mặc áo sơ mi trắng, chẳng khác gì một thanh niên đẹp trai.

Thịnh Cẩm cầm hộp cơm đứng ở cửa, vẻ mặt có chút thất thần, A Thâm của cô sao có thể đẹp trai như vậy?

Bạc Lượng Thâm nghiêm túc xử lý tài liệu nên không để ý đến Thịnh Cẩm đang đến, anh đẩy kính tiếp tục xem tài liệu.

Thịnh Cẩm nhìn nó một lúc, cuối cùng cũng định thần lại, cô cầm hộp cơm đẩy cửa văn phòng đi đến chỗ Bạc Lượng Thâm .

Bạc Lượng Thâm suốt thời gian đó không ngẩng lên, ngay cả khi Thịnh Cẩm đặt hộp cơm trưa trước mặt Bạc Lượng Thâm , Bạc Lượng Thâm cũng không ngẩng lên.

Mãi cho đến khi Thịnh Cẩm kêu một tiếng, Bạc Lượng Thâm mới ngẩng đầu lên, chỉ nghe Thịnh Cẩm nói:

"A Thâm , anh ăn đi."

giọng nói này...

Bạc Lượng Thâm từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Thịnh Cẩm:

"Thịnh Cẩm, sao em lại ở đây?"

Thịnh Cẩm ngọt ngào trả lời:

"Tối nay anh không về nhà, không có người ngủ cùng, em sợ nên đến công ty ngủ với anh"

Bạc Lương Thâm: "..."

Cô chắc chắn rằng cô đến với anh vì cô sợ? Và không phải để đạt được sự tin tưởng của mình? Và sau đó bạn có thể thuyết phục mình ly hôn với cô ấy trước khi cô đến đây?

Bao Lương Thâm trầm mặc ngồi trên ghế văn phòng, anh đưa tay tháo chiếc kính trên mặt xuống, sau đó đưa tay xoa xoa lông mày: “Thinh Cẩm, tôi là người ngủ chập chờn, không quen ở hai người ngủ cùng nhau, vì vậy em quay về nhà đi"

Kiếp trước, Bac Lương Thâm rất muốn ôm nàng thật sâu ngủ say...

Hắn đời này chi muốn cùng cô ngủ, tại sao lại không thể ngủ?

Anh rõ ràng nói như vậy là để tránh mặt cô, Thịnh Cẩm nghĩ đến đây liền cảm thấy rất chua xót:

“Nếu A Thâm thật sự không quen ngủ với hai người như vậy, vậy tối nay cô ngủ trên sô pha đi, dù sao cô cũng không có ý định đi đâu quay về lại!"

"Ăn thôi."