Chương 21.2: Dư Hàn Tức Giận Hộc Máu

Thịnh Cẩm đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Những đồ trang sức và dây chuyền kim cương này đều là do cô ấy tặng cho bà, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại đột nhiên lấy đi?

Không phải rõ ràng là Thịnh Cẩm đang cố tình làm vậy sao?

Không cho Dư Thúy Lan cơ hội để nói, viên cảnh sát gật đầu, sau đó tóm lấy Dư Thúy Lan và nói với bà ấy:

"Dư Thúy Lan, bây giờ cô chứng cứ đã rõ ràng, tôi sẽ chính thức bắt giữ cô vì tội trộm cắp."

-trộm cắp?

Dư Thúy Lan kích động nói: "Tôi không có cảnh sát, Thịnh Cẩm cô ta hãm hại tôi, tôi không ăn trộm! Vì vậy, các người không thể bắt tôi, bạn thả tôi ra, tôi để bạn thả tôi ra, tôi có lỗi , tôi đã sai."

Cảnh sát hoàn toàn không nghe Dư Thúy Lan nói, họ tóm lấy Dư Thúy Lan và kéo cô ấy xuống lầu, khi Dư Hàn và Dư Thi Thi quay trở lại, họ tình cờ nhìn thấy mẹ của họ đang bị cảnh sát bắt giữ.

Dư Thi Thi và Dư Hàn bước lên trước để ngăn cảnh sát:

"Cảnh sát, tại sao bạn lại bắt mẹ tôi?"

Viên cảnh sát tỉnh bơ trả lời:

"Cô Thịnh làm mất chiếc vòng cổ kim cương và đã gọi cảnh sát, vừa rồi chúng tôi tìm thấy nó trong phòng của bà ta, vì vậy bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ bà ta vì tội trộm cắp."

Dư Hàn gần như nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề gì đó, Thịnh Cẩm, cô ta thực sự đã gọi cảnh sát và nói rằng mẹ anh đã lấy trộm chiếc vòng cổ kim cương của cô?

Nếu anh ấy nhớ không lầm, chiếc vòng cổ kim cương mà mẹ anh ấy sở hữu là do Thịnh Cẩm tặng cho bà ấy.

Vì nó là một món quà, tại sao lại ăn cắp nó?

Dư Hàn nhìn viên cảnh sát trước mặt nói: "Đồng chí cảnh sát, có thể đồng chí hiểu lầm rồi. Chiếc vòng cổ kim cương mà mẹ tôi sở hữu không phải do bà ấy lấy trộm mà là do Thịnh Cẩm tặng cho bà ấy. Nếu đồng chí không tin, cứ hỏi Thịnh Cẩm !"

"Cô Thịnh đã xác nhận rằng mẹ của bạn đã đánh cắp sợi dây chuyền kim cương của cô ấy, nhưng cô ấy không nói rằng cô ấy đã tặng cho mẹ bạn một chiếc vòng cổ bằng kim cương."

Sau khi nghe viên cảnh sát nói xong, Dư Hàn ánh mắt u ám nhìn Thịnh Cẩm : “Thịnh Cẩm , tại sao em lại tố cáo mẹ tôi trộm chiếc vòng cổ kim cương của em?”

Thịnh Cẩm chán nản nhìn móng tay của cô và nói:

"Dư Hàn , tôi có thể hỏi con mắt nào của bạn đã nhìn thấy tôi đã tặng vòng cổ cho Dư Thúy Lan? Vòng cổ kim cương của tôi, đồ của em gái tôi và mẹ tôi đều được tìm thấy trong phòng của Dư Thúy Lan. Vậy nên, vì sao tôi lại có thể vu oan cho bà ấy?

Chẳng lẽ tối hôm qua hắn nói với Thịnh Cẩm quá nặng lời, làm cho Thịnh Cẩm bị thương, cho nên Thịnh Cẩm bắt đầu trả thù hắn? trước đây anh ấy đối xử với Thịnh Cẩm như vậy, Thịnh Cẩm không tức giận chút nào, sao bây giờ lại đột nhiên tức giận?

Có vẻ như đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm bây giờ là mẹ anh:

“Thịnh Cẩm, đồ trang sức mẹ tôi đều là do cô tặng sao cô lại không nhớ gì hết ?”

Thịnh Cẩm hỏi Dư Hàn :

"Tại sao tôi phải tặng đồ trang sức quý giá như vậy cho Dư Thúy Lan?"

Dư Hàn buột miệng nói:

"Bởi vì em muốn lợi dụng mẹ tôi để lấy lòng tôi! Để tôi ở bên em!"

Thịnh Cẩm bật cười và nói: "Tôi đường đường la con gái của nhà họ Thịnh không những có tiền có quyền tôi còn có nhan sắc. Những người theo đuổi tôi có thể được xếp dài đến nước ngoài, và tất cả những người theo đuổi tôi là giới thượng lưu kinh doanh.

Nhưng anh, Dư Hàn , chỉ là con trai bảo mẫu của nhà tôi, anh không là cái thá gì, anh là một người vô dụng, anh nói tôi đưa trang sức cho mẹ anh để lấy lòng anh sao? Dư Hàn , bạn hãy tự mình xem lại ảnh trong gương chưa? "

"Thịnh Cẩm , cô . . ."

Cơ thể Dư Hàn đã bị Bạc Lượng Thâm đánh rất nặng, cơ thể cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ bị Thịnh Cẩm đả kích, Dư Hàn trực tiếp nôn ra máu.