Chương 20.1: Em Thật Sự Sẽ Không Gϊếŧ Anh Chứ?

"Em gái, anh uống một lần nữa đi." , thật sự chỉ một lần nữa thôi!"

Thịnh Cẩm dừng lại và nhìn Thịnh Thi Nam đang định bới thùng rác, cô lạnh lùng nói với anh ta:

"Anh à, nếu hôm nay anh dám uống mạn đà la, em sẽ cắt đứt quan hệ anh em của chúng ta! Nếu anh không tin anh cứ thử đi!" Xem em có thể hay không."

Thịnh Cẩm rời khỏi phòng của Thịnh Thi Nam sau khi để lại những lời đe dọa này, và Thịnh Thi Nam từ từ rút bàn tay đang đặt trong thùng rác ra, đau đầu chết mất.

...

Sau khi Thịnh Cẩm rời khỏi phòng của Thịnh Thi Nam, cô lái xe đến hội Y học cổ truyền Trung Quốc để mua thuốc cho Thịnh Thi Nam.

Khi Thịnh Cẩm trở lại lần nữa, trời đã trưa.

Cô mang theo những túi thảo dược lớn nhỏ trở về biệt thự, quản gia nhìn thấy cô liền vội vàng chạy tới đỡ, Thịnh Cẩm hỏi:

"Quản gia, Dư Thúy Lan đi rồi sao?"

"Không, bà ấy vẫn nhốt mình trong phòng không ra, tôi cũng vào không được, cũng không có cách nào đuổi bà ấy đi."

Cô ấy thực sự thấy xấu hổ dùm Dư Thúy Lan, khi cô ấy bảo bà ta rời đi, chắc là bà ta không muốn rời đi một mình, nếu đã như vậy thì cô ấy nên nhờ người đến giúp.

"Gọi cảnh sát."

"Nhưng lấy lý do gì thưa cô?"

Thịnh Cẩm khóe môi hơi giật giật:

"Trộm cắp."

Người quản gia ngoan ngoãn gật đầu, và đi gọi cảnh sát đúng như mệnh lệnh của Thịnh Cẩm.

Sau khi quản gia rời đi, Thịnh Cẩm bắt đầu lấy thảo dược để làm thuốc cho Thịnh Thi Nam, vì sợ có người sẽ ra tay đầu độc Thịnh Thi Nam nên Thịnh Cẩm đã tự mình làm toàn bộ quá trình.

Một giờ sau, thuốc đã xong. Thịnh Cẩm bưng lên cho Thịnh Thi Nam uống, lúc này Thịnh Thi Nam đã ngất đi trên giường, Thịnh Cẩm đặt bát thuốc trên tay xuống, ngồi bên cạnh Thịnh Thi Nam để đánh thức anh:

“Anh ơi, dậy đi, dậy uống thuốc đi”.

Thịnh Thi Nam mở mắt ra nhìn Thịnh Cẩm với cơn đau đầu như búa bổ, anh bất đắc dĩ hỏi Thịnh Cẩm:

“Em gái, em thực sự không thể để anh trai uống man da la sao?

Sắc mặt Thịnh Cẩm tối sầm lại, Thịnh Thế Nam lập tức thay đổi lời nói:

“Anh không uống đâu, em đừng tức giận.”

Thịnh Cẩm hài lòng đưa bát thuốc bên cạnh cho Thịnh Thi Nam:

“Đây là thảo dược tiêu huyết em đun cho anh, uống đi, xong em sẽ châm cứu cho anh.”

"Châm cứu, châm cứu?"

Thịnh Thi Nam chưa kịp phản ứng đã nhìn Thịnh Cẩm lấy ra một cây kim dài và mỏng bằng bạc để khử trùng ở đó, đồng tử của Thịnh Thi Nam giãn ra, trên mặt anh đầy vẻ kháng cự:

“Em gái, không biết tại sao, đầu của anh đột nhiên không còn nữa. Không còn đau nữa, đừng chích tôi bằng kim này, nó sẽ gϊếŧ anh mất"

"Em không châm cứu cho anh, anh sẽ đau chết luôn đó, ca ca yên tâm, em sẽ châm rất nhẹ, hoàn toàn không đau."

Thịnh Thi Nam đổ mồ hôi lạnh, anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán:

“Ừm, phải không?”

"Anh không tin em?"

Em gái của anh luôn đứng trong top đầu trong mỗi kỳ thi, cô đến bệnh viện với tư cách là bác sĩ thực tập để kê thuốc cho bệnh nhân, anh biết chiến công hiển hách của cô ấy, vậy làm sao anh ấy có thể tin tưởng cô ấy?

Thịnh Thi Nam nhìn thuốc trong tay, đó là một bát thuốc đen như mực, thuốc này có thể giải độc chứ?