Chương 16.1: Sự Lạnh Lùng Của Anh

Nếu có thể, anh ấy thực sự muốn gϊếŧ Dư Hàn , nhưng anh biết rằng nếu anh ấy thực sự gϊếŧ Dư Hàn , thì Thịnh Cẩm nhât định sẽ rất đau khổ.Vì vậy, anh chỉ có thể kìm nén sự ghê tởm của mình đối với Dư Hàn và tha mạng cho anh ta.

Sau khi Bạc Lượng Thâm rời quán bar, anh lái xe trở về biệt thự.

Vừa về đến nhà, Thịnh Cẩm đã lao về phía Bạc Lượng Thâm với nụ cười trên môi: "A Thâm, anh đã về chưa?"

Bạc Lượng Thâm bị Thịnh Cẩm ôm chặt, cơ thể anh cứng đờ, theo sau là sự cay đắng, đây là cách mới mà Thịnh Cẩm tìm ra trốn thoát khỏi anh sao?

Ném mình vào lòng anh trước, khi anh lại tin tưởng cô, cô lại cùng Dư Hàn chạy trốn, hoàn toàn trốn tránh chính mình?

Bạc Lượng Thâm phải thừa nhận rằng Thịnh Cẩm thực sự rất giỏi diễn xuất, nếu Dư Hàn không nói với anh ấy về kế hoạch của Thịnh Cẩm ngày hôm nay, anh ấy có thể sẽ lại bị cô ấy lừa dối ...

Bao Lương cụp mắt nhìn môi Thịnh Kim, nhớ tới lời Vu Hàn vừa rồi, Bao Lương đưa tay lên lau mạnh môi Thịnh Kim.

Lúc đầu, động tác của Bạc Lượng Thâm tương đối nhẹ, nhưng càng về sau, động tác của anh ta càng nặng nề, môi của Thịnh Cẩm suýt nữa bị Bạc Lượng Thâm chà xát đến bong ra, Bạc Lượng Thâm không có ý định dừng lại.

Thịnh Cẩm đau đớn rít lên:

-"aaaa, A Thâm, tại sao anh cứ chà xát môi em? Anh làm em đau."

Thịnh Cẩm vừa dứt lời, cô nhìn thấy mu bàn tay bị thương của Bạc Lượng Thâm , cô vội nắm lấy tay Bạc Lượng Thâm và xem xét:

- “Tại sao tay của A Thâm lại chảy máu? Làm sao lại xảy ra chuyện này? Trông giống như một vết thương mới. Cái gì vậy? hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà anh có thể làm cho bàn tay của mình thành như thế này?"

Vẻ mặt lo lắng của Thịnh Cẩm khiến Bạc Lượng Thâm cảm thấy vô cùng mỉa mai và trừng mắt, anh dùng sức rút tay ra khỏi tay Thịnh Cẩm .

"Đừng chạm vào tôi!"

Giọng nói của Bạc Lượng Thâm lạnh như băng, Thịnh Cẩm sửng sốt và nắm lấy tay Bạc Lượng Thâm một lần nữa:

- “A Thâm, tay anh bị thương nặng, đừng vì tức giận mà động vào tay anh. Theo em về biệt thự, em sẽ bôi thuốc cho anh."

Bác Lương lại tức giận hất tay Thịnh Kim,

-"Tôi đã nói là đừng động vào tôi!"

Đây là lần đầu tiên Thịnh Cẩm nhìn thấy Bạc Lượng Thâm tức giận như vậy, cô ấy đã làm gì để Bạc Lượng Thâm tức giận?

Thịnh Cẩm nhìn Bạc Lượng Thâm đang rời đi trước mắt, cô lon ton chạy theo:

-“A Thâm, anh không để em bôi thuốc cho anh, vậy để anh nhờ Lục Thành bôi cho anh , Được chứ?"

Lục Thành là bác sĩ gia đình của Bạc Lượng Thâm , vì vậy anh ấy sống trong nhà của Bạc.

Bạc Lượng Thâm hoàn toàn không có ý định nói chuyện với Thịnh Cẩm , anh trực tiếp đi lên lầu và hoàn toàn coi cô như người vô hình, Thịnh Cẩm nhìn bóng lưng Bạc Lượng Thâm , ánh mắt có chút nhức nhối.

A Thâm không yêu bản thân mình, anh ấy thực sự rất lạnh lùng.

Cô ấy không thích kiểu A Thâm này, vì vậy cô ấy cần phải cố gắng hơn nữa để khiến Lượng Thâm lạnh lùng hiện tại trở lại với A Thâm ấm áp,

Thịnh Cẩm hít một hơi thật sâu, đi đến sân nơi Lục Thành ở và nhờ anh ta bôi thuốc cho Bạc Lượng Thâm .

Lục Thành nghe Thịnh Kim nói Cửu ca lại làm tay hắn bị thương, trực tiếp ném cho Thịnh Kim một cái bi thương:

- "Thịnh Cẩm, ngươi làm gì chọc giận Cửu ca của ta, làm cho anh bị thương?"

-"Tôi không biết."

Sau khi nghe Thịnh Kim nói xong, Lục Thành càng tức giận:

-"Làm sao cô có thể không biết mình đã làm gì? Thịnh Cẩm, cô đùa tôi đấy à?"

Lục Thành vừa nói vừa đến nơi để lấy thuốc, sau khi lấy thuốc, Lục Thành nói với Thịnh Cẩm :

-"Thịnh Cẩm , tôi xin bạn, xin đừng làm tổn thương Cửu ca."

Thịnh Cẩm : "..."

Cô ấy thực sự sẽ không muốn làm tổn thương A Thâm trong tương lai.

Thịnh Cẩm nói với Lục Thành:

“Đừng nói nhảm nữa, mau chữa trị vết thương cho A Thâm đi.”

"Biết rồi,không cần cô nhắc"